Nam Việt Đế Vương
Chương 213 : Thiết huyết đoàn
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Nguyễn Tân kích động như vậy đến gần mười phút sau đó mới bình tĩnh trở lại, khẽ đẩy kính mắt. Cậu ta cúi đầu, bắt tay Trần Phong:
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu có gì cần giúp thì tôi sẽ giúp hết sức."
"Như vậy thì tốt quá."
Trần Phong vỗ vai cậu ta, cười nói:
"Thế cậu định làm gì tiếp?"
"Làm gì ư? Đương nhiên là nghiên cứu Linh văn. Ba tháng nữa sẽ có một cuộc khảo sát dành cho những người tu luyện Linh văn, và đồng thời là nơi để bày ra những công trình của mình. Tôi có thể thông qua từ lâu, nhưng vì một ngày này nên nhịn."
"Ngày này?"
"Đúng vậy, là ngày khảo sát. Chỉ có hai mươi người được chọn, và ai nếu đạt được hạng nhất sẽ có thể tiến thẳng vào Linh văn điện!"
Linh Văn điện?
Trần Phong lấy thẻ ra tra tìm một chút. Lập tức một đám hình ảnh hiện ra, nói về nơi đây:
Linh Văn điện nằm ở trong Trận-Đan-Khí giới, một trong Chín tòa Linh Bảo giới của Thanh Long Giang tông. Linh văn điện là nơi cất chứa những tinh hoa về Linh văn của Thanh Long Giang tông bao đời nay.
Trần Phong ồ lên một tiếng. Thảo nào cậu ta lại hứng thú như vậy. Nơi cất chứa Linh Văn của Thanh Long Giang tông tất nhiên là không tầm thường.
Trần Phong nhìn chăm chú Nguyễn Tân, dường như thấy được một viên ngọc thô, chỉ cần thời gian thôi sẽ trở thành một viên ngọc sáng chói. Và nếu bây giờ không lôi kéo về thế lực của mình thì còn đợi đến lúc nào?
"Thanh Hà hội hiện nay đang rất thiếu người, không biết cậu có muốn gia nhập hay không?"
Nguyễn Tân chần chừ một lát rồi nói:
"Cũng muốn. Nhưng gia nhập vào đó sẽ ảnh hưởng rất nhiều."
"Cậu không cần đánh nhau, chỉ cần có mặt trên danh nghĩa là được. À đôi lúc phải vẽ một ít trận pháp mà thôi. Có được hay không?"
Trần Phong tiến lại gần cậu ta, thủ thỉ:
"Sau này nếu cậu cần cái gì cả hội sẽ cố gắng cung cấp hết sức. Còn chưa kể đến những việc tốt, lợi ích khác mà gia nhập hội..."
Hắn liên tục rót vào tai cậu ta những lời mật ngọt. Nguyễn Tân cả ngày vùi đầu vào Linh văn, có mấy khi tiếp xúc bên ngoài, đâu biết thế nhân gian ác, bởi vậy liền bị Trần Phong dẫn dắt, gật đầu cái rụp.
"Tốt rồi. Nếu vậy thì cậu có thể vẽ cho chúng tôi một cái trận pháp hay không?"
"Bọn ta sẽ trở lại."
Y quát lên mấy tiếng, sau đó nâng đỡ một tên hội viên dậy. Sau đó tất cả người Thiết Huyết đoàn đồng thời rời đi, để lại một bãi hỗn độn.
"Cuối cùng cũng chặn lại được."
Trần Phong ngồi bệt xuống, mồ hôi trên trán chảy xuống rơi tong tong trên mặt đất. Mà Ngọc Linh lúc này cũng có chút mệt mỏi, đang dựa vào một cây cột mà nghỉ ngơi.
Những người còn lại cũng không ảnh hưởng nhiều, nhưng khi thấy những người như Trần Phong, Ngọc Linh, Đặng Chiến, Ánh Nguyệt mệt mỏi như vậy thì cũng chạnh lòng. Hội viên như họ chắng giúp ích được gì mấy, tất cả là do thực lực yếu mà thôi
"Ổn chứ?"
Ánh Nguyệt lấy khăn lau mồ hôi trên trán hắn, có chút ái ngại
"Chuyện nhỏ ấy mà."
Hắn tiếp lấy cái khăn, lau qua một vòng, cười khổ:
"Giờ mới thấy cái gọi là Trận pháp thật kì diệu. Tất cả những tên kia đều kém hơn tôi, nhưng không ngờ chúng hợp sức lại thì lại có thể đánh bại."
Hắn nhổ ra một chút máu, lúc nãy một đao kia có uy lực cực kì khủng bố, lực công kích lan vào trong cả nội tạng hắn.
"Ta thực lực hiện nay có lẽ đã sắp bằng Lê Gia lão tổ, so với các Khai Huyệt đỉnh cao bình thường khác thì mạnh hơn một đoạn. Nhưng so với các thiên tài như Ngọc Linh thì cũng kém một đoạn nữa. Xem ra cần có một khóa khổ tu đây."
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt rồi cao giọng nói:
"Mọi người thấy rồi đấy, giờ chúng ta đã tạm thời yên ổn ở nơi đây. Tuy nhiên trước mắt kẻ địch còn rất nhiều, con đường phía trước còn rất chông gai, mong mọi người hãy cố gắng hết sức."
"Chỉ có thực lực đủ mạnh mới có tiếng nói, mới có danh dự, mới có sự sung sướng. Mỗi người câc bạn đều là nhân tài trong vùng của mình, tuy đây là Thanh Long Giang tông nhưng ai dám khẳng định là mọi người không thể tỏa sáng? Chỉ cần các bạn quyết tâm mà thôi."
"Các bạn dám hứa với tôi sẽ cố gắng hay không? Dám hứa rằng bản thân không còn lười nhác, không còn chểnh mảng hay không? Dám hứa rằng sẽ đột phá hay không? Nếu các bạn dám hứa thì tôi cũng hứa, không, là khẳng định, sẽ đưa hội ta trở thành hội số một cuả thành Nghi An!"
"Có hay không?"
"Xin hứa!" Một người bị hắn kích động, lập tức gào lên. Theo đó tựa như một kíp nổ, mọi người cũng gầm lên:
"Xin hứa!"
Hết chương 213