Nam Việt Đế Vương
Chương 212 : Bước đầu tiên
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
"Thực lực võ giả bên kia thế nào?"
"Rất mạnh, bình quân thì tốt hơn thành Nghi An này một đoạn."
Phạm Việt khẽ di động đầu ngón tay, kiếm khí bùng nổ. Hắn giờ đã tu đến Khai Huyệt cảnh, mở ra hai huyệt, một Chủ mạch, bản thân lại nắm giữ Kiếm Thế nên càng mạnh hơn nữa, chiến lực có thể sánh với Phó Hội trưởng của Thanh Sơn Hội.
"Ở đó toàn là con cháu, đệ tử trực hệ của các thế lực, các Linh giả phụ thuộc Thanh Long Giang tông, bởi vậy được đào tạo cực kì bài bản. Từ khi tám tuổi đã được luyện võ, ngâm mình trong Linh khí, dược liệu, tốc độ tu luyện cực nhanh. Hơn nữa cũng có hệ thống tu luyện chuẩn xác, từ việc rèn luyện cơ thể, dưỡng khí, vận dụng Khí,..."
Trần Phong ồ lên một tiếng, lại hỏi:
"Thế thực lực như cậu nằm ở vị trí nào trong bảng Khai Huyệt?"
Lê Bá Long lập tức cướp lời, cười lớn:
"Bốn trăm! Ha ha ha, chính xác là bốn trăm hai mươi tư. Còn ta là bốn trăm hai mươi ba!"
Bốn trăm?
Trần Phong ngạc nhiên, không ngờ hai người họ chỉ đạt đến hạng đó.
"Thế còn cô, Tuyết Lan, dạo này cô ở đâu?"
Đỗ Tuyết Lan nhìn hắn với ánh mắt kì dị rồi đáp:
"Ma pháp viện. Thanh Long Giang tông là Tông Phái Linh đạo, những người tu luyện Ma pháp như chúng ta không được trọng dụng cho lắm."
"Tuy nhiên đãi ngộ vẫn rất tốt. Ma pháp viện bọn tôi nằm ở phía Đông của thành Nghi An, cách đây khoảng năm cây số. Bơi đó có nhiều thứ đáng học lắm, tuy nhiên...."
Tuyết Lan nói ngập ngừng khiến Trần Phong cảm thấy có gì đó bất thường, bèn nói:
"Có chuyện gì sao?"
"Cô bé ở bên cạnh cậu ấy, không ngờ lại là con của Tông chủ Thanh Long Giang tông. Chuyện hai người gặp nhau không biết vì sao mà lộ ra, bởi vậy không ít người ở đó đang dò tìm danh tính cậu. Có lẽ vài ba hôm nữa thôi họ sẽ tìm đến."
Trần Phong trố mắt, lại nghe Phạm Việt thở dài:
"Chưa hết, thành Hoan Châu chúng ta cũng nghe tin cậu có quan hệ không tầm thường với Vũ Ngọc Linh. Phải biết cô ấy là con cháu trực hệ Vũ gia, biết bao nhiêu người mến mộ. Nay họ....cũng đã định đến tìm cậu để hỏi chuyện."
Cậu ta gào lên vui sướng, đột nhiên trên cây cột xuất hiện từng đám vết nứt, khiến Nguyễn Tân biến sắc:
"Không...."
Lúc này Trần Phong đột ngột tiến lên, trên đỉnh đầu hóa ra một cây Long trụ do Cương Khí biến thành, đánh vào cây Ngọc trụ nọ. Lập tức vết nứt ngừng lại, sau đó liền lại như cũ.
"Cậu đang luyện một món Linh thuật bảo?"
Trần Phong nhìn Nguyễn tân một cách chăm chú. Hắn tuy chưa từng tu qua Linh văn trận pháp, tuy nhiên vẫn có kiến thức về mảng này. Cách luyện bảo lúc nãy của Nguyễn Tân giống như đúc cách luyện Linh thuật bảo.
"Không sai, là Linh thuật bảo. Nhưng tại sao? Tôi đã đánh vào đó một đạo Linh thuật của Bát Long Trấn Hải Trụ rồi mà? Sao có thể nứt vỡ?"
Cậu ta đâu biết rằng huyết mạch Trần Phong chính là Đế Long, tuy chỉ là ba giọt máu bình thường nhưng cũng đủ để nghiền nát đạo Linh thuật nọ cùng với Ngọc trụ này rồi. May Trần Phong tự mình đánh vào đó Khí thuật, tuy kém Linh thuật một đoạn nhưng lại do chính hắn tạo ra, bởi vậy mới ổn định được Đế Long huyết.
"Thử kích hoạt nó đi."
Trần Phong vươn đầu ngón tay chạm vào Ngọc trụ, lập tức một cảm giác mát lạnh chạy dọc cơ thể, sau đó nữa là cảm giác thân quen.
"Tế!"
Trần Phong gầm lên, Cương Khí ầm ầm tiến vào Ngọc Trụ, lập tức một con Kim Long bay ra, giương nanh múa vuốt, Kim quang hóa thành sóng xung kích đánh bay Nguyễn Tân vào góc phòng.
Đì đùng
Một ít Linh văn cấp thấp trên tường không chịu được uy lực của Kim Quang nên vỡ nát, từng tiếng nổ vang nối tiếp theo nhau, tựa như lời chúc mừng đến Nguyễn Tân. Trần Phong thấy vậy liền ngừng truyền Cương khí vào,
"Thật sự thành công, ha ha, thật sự thành công!"
Nguyễn Tân nhảy lại ôm lấy Ngọc trụ, liên tục vuốt ve nó, khuôn mặt như dán lên, khóe miệng cũng nhấc lên gần mang tai, tiếng cười vang vọng cả căn phòng.
"Ha ha, có Long trụ này ta còn sợ tên nào? Trận giới, ta đến đây!"
Gã định ôm Ngọc trụ lên nhưng nó quá nặng, bèn thả xuống, nhảy lại ôm lấy Trần Phong, liên tục lắc người hắn:
"Thành công rồi. Lần này ta sẽ đạt hạng nhất! Sẽ được tiến vào Trận giới, sẽ được tiến vào Trận chủ điện! Quá tuyệt vời. Cảm ơn, cảm ơn lắm, Trần Phong."
Hết chương 212