Nam Việt Đế Vương

Chương 218 : Đi tìm đốt tre thứ ba

Ngày đăng: 13:07 30/04/20


"Thôi được rồi." Chị ta bật cười, lại nói:



"Chị sẽ giữ cho em đám đồ này, còn em giúp chị một chuyện, được chứ?"



Hắn chần chừ một lúc rồi đáp:



"Chỉ cần có thể thì em sẽ giúp hết sức."



"Ở cách đây tầm năm cây số về phía Tây có một ngôi làng tên Vĩnh Xuân, cạnh đó là một ngôi làng Vĩnh Bình. Làng Vĩnh Xuân bọn chị cùng làng kia giờ đang có xích mích, hai bên đánh nhau được cả năm rồi, bởi vậy muốn quyết thắng thua. Hai bên sẽ chọn ra thiếu niên dưới mười tám để thi đấu. Chị mong em có thể giúp làng của chị dành chiến thắng."



Trần Phong suy nghĩ chút nữa rồi đáp:



"Chị có thể cho em biết các thôbg tin cơ bản được không ạ?"



"Đây!" Chị ta mừng rỡ, lấy ra một tấm thẻ:



"Thông tin có cả trong đây, em cứ xem đi."



Trần Phong đọc qua một lần thì hai mắt sáng rực, đáp:



"Em đồng ý!"



Không ngờ vị trí hai làng này lại rất gần với nơi mà đốt tre thứ ba, Trần Phong lần này đi có thể gọi là một công đôi việc



"Tốt quá!"



Chị ta cười tươi như hoa, bắt lấy tay Trần Phong:



"Nhờ cả vào em đấy."



"Hừ, một tên nhóc sao? Xem ra làng các cô thua chắc rồi."



Ở bàn bên có một thiếu nữ trạc tuổi Nguyễn Vân, cô ta cười lạnh:



"Mời một tên nhóc mười sáu mười bảy, làm sao thắng được. Làng Vĩnh Bình chúng ta thắng chắc rồi. Nên nhớ, người được chúng ta mời là ai!"



Nghe đến đây Nguyễn Vân có chút buồn bã lo âu. Hai làng bọn họ từ lâu đã có hiềm khích, đến nay thì đã lên đến đỉnh điểm. Vốn hai bên lứa trẻ đều ngang bằng nhau, tuy nhiên Vĩnh Bình lại mời từ đâu một thiếu niên, nghe đồn là đệ tử của Hắc Thủy trạch. Người này đã tu thành Khai Huyệt đỉnh cao, dù là một số nhân tài của làng từ các học viện trở về cũng không là đối thủ.



"Chị đừng lo, em sẽ cố hết sức."



Trần Phong mỉm cười, chào cô nàng rồi lên đường.



Làng Vĩnh Xuân cùng Vĩnh Bình vì nằm gần thành này nên tương đối phát triển. Mỗi làng đều có hai ba ngàn người, tất cả đều là võ giả, trong đó hai vị trưởng làng là Chân Linh cảnh. Tuổi trẻ trong làng cũng không kém, năm nào cũng có vài người tiến vào Học viện Hoan Châu.



Trần Phong đến tận đây mới hiểu ra tại sao hai làng này lại mạnh như vậy. Bởi ở nơi giao giữa hai làng có một Hung địa!
"Yêu ma ngày càng mạnh rồi. Tất cả chuẩn bị chiến đấu."



Nguyễn Lân hét to, sau đó nói với Trần Phong và hai người được mời đến kia:



"Ba cháu không phải người làng ta, tốt nhất nên lùi về phía sau. Nhỡ có mệnh hệ gì chúng ta không gánh nổi."



Hai tên kia suy nghĩ một lúc liền lùi lại, còn Trần Phong thì đứng yên, cười nói:



"Cháu có thể tự lo được, ông không cần quá lo đâu ạ."



Nói rồi hắn vận Khí, lập tức khí thế tăng vọt, khiến Nguyễn Lân cực độ kinh ngạc, lẩm bẩm:



"Khí thế này....đã sánh được với những tên thiên tài của đại tông Đại phái thế gia tộc rồi."



Gàooooo



Nơi xa xa vang lên âm thanh gào thét, cùng với tiếng khóc than không dứt, lại thêm âm thanh tựa như thiên quân vạn mã. Nguyễn Lân chậm rãi bay lên không trung, quát:



"Lão cá chạch, ra tay đi!"



"Cần lão nhắc sao?"



Trưởng làng bên kia hừ lạnh, sau ót hiện ra một con trâu khổng lồ, miệng phun ra từng viên đá khổng lồ.



"Đến rồi!"



Trần Phong nhìn về phía trước, chỉ thấy không biết bao nhiêu những quái vật kì dị, ba đầu, chín mắt, bốn tay, đầy xúc tu. Thân thể thì thối rữa, bốc ra mùi hôi thối, cách xa hàng trăm mét vẫn ngửi thấy.



"Có cả Ma lẫn Quỷ quái! Linh giả, đi theo bọn ta!"



Hai ông lão nọ tiến lên trước, sau đó là gần hai mươi người đàn ông trung niên bay phía sau. Sau ót bọn hắn đều xuất hiện từng ảo ảnh kì lạ, đại diện cho Linh pháp cũng như Linh mà bọn họ cảm ngộ được.



Ầm ầm ầm



Tiếng no vang trời xuất hiện, kèm theo đó là vô số Ma hồn tiến về phía Trần Phong. Số lượng bọn hắn nhiều đến hàng ngàn, rất may những Ma hồn này cảnh giới không cao, chỉ ngang bằng võ giả Luyện thể cảnh. Bởi vậy mọi người vẫn có thể cầm cự, ra sức chém giết.



Trần Phong ngưng tụ Cương khí, một chưởng đánh về phía Ma hồn trước mặt. Nó đâu phải là đối thủ, lập tức thân thể nổ tung, hóa thành khí đen bay đầy trời.



"Đây là Ma khí sao?"



Trần Phong khẽ hút một ít Ma khí vào cơ thể, lập tức cảm giác được Khí mạch tắc nghẽn, Cương khí bị chậm lại ít nhiều. Các cơ quan cũng bị chúng ăn mòn, thẩm thấu, để lại những di chứng khó biết được.



Hết chương 218