Nam Việt Đế Vương
Chương 223 : Cướp thức ăn trước miệng hổ
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Trần Phong từng bước tiến lại, mà Nguyễn Quang thấy vậy thì hơi run run, chộp lấy Ma pháp trượng. Đáng tiếc hắn đâu còn chút Pháp lực nào, bởi vậy đành đắng chát nói:
"Ta thua...."
Trần Phong nghe vậy thì khẽ cười, sau đó nhảy ra khỏi võ đài.
"Sao tên nhóc kia lại có thể chống lại được một đòn kia mà không chút tổn thương? Chẳng lẽ nó mạnh như vậy?" Nguyễn Chạch lúc này cũng cảm thấy khó hiểu, đầu ong ong liên hồi. Lão biết thực lực của Nguyễn Quang như thế nào.
Từng đánh bại Chuyển Linh Thất Chuyển!
Vậy mà giờ đây không thể đánh bại Trần Phong, chẳng lẽ Trần Phong đã là Chuyển Linh Bát, Cửu Chuyển?
Ngọc Linh lúc này cực kì ngạc nhiên, tự nhủ:
"Chẳng lẽ từ trước đến nay cậu ta đều nhường mình? Không thể nào có chuyện đó, nhưng mà....còn có gì có thể lí giải được?"
Mọi người đều vì trận này mà ồ lên, duy chỉ có Trần Phong vẫn điềm nhiên ngồi xuống khôi phục.
"Tí thì xong đời, Bộc Phá thuật của tên kia thật sự kinh khủng, trừ phi ta tu thành Chuyển Linh, nếu không đừng mơ chống lại nó."
Hắn tiến vào Tinh thần hải, nhìn lên trên đốt tre. Lúc này Linh hồn Khoai đang ngồi trên đó, dáng vẻ vàng vọt xanh xao, hai mắt trũng sâu, tay chân gầy tong teo.
"Xong rồi?" Nó nói
Trần Phong gật đầu, đáp:
"May kịp tế đốt tre ra, nếu không thì đã thua."
Hóa ra lúc chiến đấu Trần Phong tìm cách khích tướng Nguyễn Quang, cốt để hắn tập trung tấn công vào một chỗ. Lúc Bộc Phá thuật chạm đến thì Trần Phong lập tức tế ra Đốt tre. Vật này dù sao cũng là Thần vật, bởi vậy chống lại một chiêu kia chẳng có gì khó khăn.
Khoai khẽ gật đầu, hai mắt nhắm nghiền lại, nói một cách mệt nhọc:
"Giờ khoảng cách ta và đốt tre kia cũng rất gần. Ngươi tìm cách thu nó vào tay, ta dung hợp xong có thể lập tức khôi phục!"
Trần Phong nhíu mày, hỏi:
"Phải làm sao đây. Bên ngoài nhiều cường giả như vậy...."
"Ta đã liên hệ được với đốt tre kia, nó sẽ mở ra phong ấn, khiến Ma hồn Triều hiện ra. Lúc đó ngươi hãy nhân cơ hội mà cướp lấy nó!"
"Làm vậy thì người dân hai làng thì sao? Họ sẽ chết dưới Hồn triều!"
"Huyền Linh cảnh Linh thuật...."
Đám người nhao nhao tránh ra, để mặc cho cơn lốc tiến về phía trước, đem Trần Phong cuốn vào.
"Mọi người mau chặn lại. Đó chỉ là Linh thuật do Linh Phù tạo ra mà thôi, kẻ kích hoạt chỉ là một Khai Huyệt đỉnh cao!"
Ông lão kia gầm lên, tách một phần Linh lực đánh lên cơn Cuồng Phong. Lập tức nó vỡ ra, để lộ một Thiếu nữ váy đen nơi trung tâm, bên cạnh là một thiếu niên cầm Kim Thương.
"Lão già, lo Ma hồn triều đi!"
Trần Phong cười vang, kích hoạt Phong Linh Phù, tay phải vòng qua eo Ngọc Linh rồi ôm cô nàng chạy về phía Hung Địa. Ngọc Linh thấy vậy thì lườm Trần Phong mấy lần, rồi khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Tưởng thế nào, hóa ra cũng như ai. Thừa cơ ta gặp nguy khó để giở trò đồi bại."
Trần Phong lúc này mới chú ý bàn tay mình đã dịch lên trên một đoạn, gần với chỗ nào đó nên không khỏi đỏ mặt, ho khan:
"E hèm, chuyện này không trách được. Muốn trách thì trách đám người kia truy sát. Mà cô cũng nên tiếp tục tế cái Linh Phù kia lên đi, kẻo bọn họ tấn công thì cả hai xong đời luôn đấy!"
Ngọc Linh nghe vậy thì càng cười khúc khích, lòng bàn tay mở ra theo đó một tấm Linh Phù còn ba phần tư hiện ra. Đây là một tấm Linh Phù Huyền Linh cảnh, có thể đánh ra một đòn toàn lực của Huyền Linh cảnh bát tinh.
"Thôi được, lần này xem như tha cho cậu vậy."
Cô nàng vận chuyển Cương Khí, lập tức Linh Phù sáng lên, theo đó một luồng gió lốc xuất hiện, vừa đúng ngăn cản một đòn Linh thuật của Nguyễn Chạch.
Ầm
Sóng công kích không thể ảnh hưởng đến hai người bọn hắn, trái lại còn giúp tốc độ bọn hắn tăng lên một đoạn, phút chốc đã tiến vào phân nửa Hung địa. Nơi đây đã xuất hiện một ít Ma hồn sáng ngang Chuyển Linh ngũ, lục chuyển, tuy nhiên vừa chạm phải cơn gió lốc này liền vỡ nát, hóa thành từng đám Hồn ngọc rồi bị Trần Phong thu đi.
"Tốc độ thu nhập Hồn ngọc này thật khủng bố!Chẳng mấy chốc ta sẽ có mấy ngàn viên, lúc đó sẽ có thể trả món nợ và mua một ít tài nguyên rồi!"
Trần Phong thầm nghĩ, ánh mắt nhìn sáng Ngọc Linh càng ngày càng nhu hòa, thậm chí sâu trong ánh mắt còn lộ ra sự yêu thương không dứt. Cô nàng thấy ánh mắt kì quái của hắn thì cũng hơi lo sợ, hỏi:
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu định...định....giở trò...."
Cô nàng khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Nhưng người ta chưa chuẩn bị, cũng chưa nói cho cha mẹ về chuyện này..."
Hết chương 223