Nam Việt Đế Vương

Chương 230 : An toàn

Ngày đăng: 13:07 30/04/20


Đốt tre bị Khoai đặt trên đỉnh đầu Ngọc Linh, sau đó nó lầm rầm niệm chú, từng cỗ từng cỗ tiên lực từ trong đốt tre tỏa ra dung nhập vào cơ thể cô nàng.



"Huyết mạch quá thấp, tuy nhiên vẫn miễn cưỡng dùng được." Khoai thản nhiên nói, thuật pháp sử dụng ngày càng tinh diệu, đem Âu Lạc Thần Huyết trong cơ thể Ngọc Linh hiện ra. Nhưng vì cô nàng là nữ cho nên Tiên Huyết vẫn nhiều hơn Long huyết một đoạn, tỉ lệ chắc khoảng sáu bốn, thậm chí là bảy ba.



Ngọc Linh lúc này cực kì kinh ngạc, cảm giác được thể chất của bản thân đang dần dần cải biến, tựa như có thứ gì đang dần thức tỉnh. Toàn thân hơi chút ngứa ngáy, trên làn da trắng nõn như tuyết nay lại xuất hiện từng đường vân, sau đó dần hóa thành từng lớp vảy nhỏ. Sau lưng cũng rất khó chịu, tựa như có thứ gì đó muốn phá mà ra



"Ngài...ngài đã làm gì?"



Ngọc Linh hoảng hốt, cố gắng lùi về phía sau nhưng vô vọng. Khoai lúc này đã mạnh lên rất nhiều, trấn áp Huyễn Linh cảnh Linh giả cũng không nói chơi, huống hồ là một cái Khai Huyệt võ giả?



"Im nào, sắp xong rồi!" Khoai hừ lạnh, lẩm bẩm:



"Đám trẻ ranh luôn là như vậy, rất khó dạy bảo. Muốn làm điều tốt cho chúng mà chúng chẳng bao giờ hiểu được.



Tầm mười phút sau thì quá trình cải tạo kết thúc. Khoai khẽ vuốt trán như để lau mồ hôi rồi cười nói:



"Thử cảm nhận xem cơ thể có gì khác không?"



Ngọc Linh nghe vậy thì nhắm mắt ngưng thần, một lúc sau thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:



"Tiền bối, ngài...cải tạo thể chất thiên phú cho tôi?"



Cô nàng cảm nhận được thiên phú của mình tăng lên không ít, nếu lúc trước là Linh thể ngũ tinh sơ kỳ thì bây giờ đã đạt đến hậu kỳ rồi!



"Dựa theo thứ này tu luyện, nhớ là không được truyền ra ngoài, rõ chưa?"



Tinh thần lực của Khoai ba động, theo đó Âu Lạc Thần tộc quan tưởng pháp cùng Phương pháp rèn luyện huyết mạch được truyền thẳng vào Tinh thần hải Ngọc Linh.



"Tại sao ngài phải làm như vậy?"



Cô nàng thắc mắc, dù sao quan hệ giữa cô nàng và Trần Phong cũng không tính là quá mức thân thiết, nhưng Khoai lại giúp cô nàng cải tạo thể chất, thật kì lạ.



"Đương nhiên có việc cần ngươi rồi!"



Khoai hừ lạnh mà nói:
"Thiếu niên này là ai vậy, trông thật lạ mặt."



"Cậu ấy là Trần Phong, một người bạn."



"Bạn?" Vũ Hiếu lộ ra vẻ nghi ngờ, bởi nhìn hai người có vẻ hơi quá...thân mật, lại còn cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, cái này giống tình lữ hơn là bạn.



Nhìn hồi lâu thì gã cười mỉm, nói:



"Ngọc Linh nhà ta đã lớn rồi. Thôi thì thế cũng được, dù sao cậu ta cũng đẹp trai, tuổi trẻ nhưng thực lực đã đạt đến Chuyển Linh, cũng tính là xứng đôi."



"Không phải!" Ngọc Linh đỏ mặt, giọng nói êm ái lại dễ thương.



"Chú hiểu mà, không sao đâu!"



Gã cười cười, lại bước lên vỗ vai Trần Phong:



"Thiếu niên, cố lên."



Trần Phong nghe vậy thì cười khổ:



"Không phải.."



"Không phải, ta hiểu, ta hiểu mà." Gã gật gù, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, lại nói:



"Nếu thế thì hai đứa vào trong nhà nghỉ ngơi vài bữa, chú sẽ chuẩn bị phi thuyền để về tông. Giờ hình như đang là thời điểm khảo sát đúng không?"



"Khảo sát? Không đáng quan tâm." Ngọc Linh cười hì hì, lại nói:



"Nhưng với cậu ta thì chắc là đáng quan tâm. Mong chú nhanh nhanh một chút, nếu tốt nhất là sáng mai có phi thuyền để kịp trở về."



Trần Phong nghe cô nàng nói vậy mới nhớ ra, thử mở thẻ bài tra khảo. Không ngờ bây giờ đang trong thời gian Khảo sát, ngày hôm nay là ngày đầu tiên!



Hết chương 230