Nam Việt Đế Vương
Chương 232 : Luyện Linh văn
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Trần Phong tỉnh dậy sau một giấc ngủ thật dài. Hắn có hơi chút ngơ ngơ ngác ngác, bởi hắn mơ thấy thật nhiều điều kì quái. Đầu tiên là cảnh tượng một đám Âu Lạc thần tộc đang quỳ lạy, cúng bái một thứ gì đó, thanh thế to lớn đến dọa người. Hàng trăm ngàn tộc nhân cùng tế tự, bởi vậy tế tự lực dường như biến thành thực chất, hóa thành vô số điểm sáng như sao trời, dung nhập vào một Kim nhân.
Hắn lại thấy vô số Âu Lạc thần tộc ngã xuống, máu tươi hóa thành dòng sông, nhuộm đỏ mặt đất, hóa hồng trời cao.
"Khoai, những cái đó nghĩa là gì?"
Khoai nhíu mày suy nghĩ rồi đáp:
"Là một số đoạn trí nhớ. Trần Phong, ngươi nên hiểu rõ giờ đây Âu Lạc thần tộc đã diệt tộc, không ai biết đến, không ai tế tự."
"Tuy nhiên một chủng tộc khổng lồ như vậy, số mệnh từng hưng thịnh như vậy, chẳng lẽ lại cam chịu? Hiển nhiên là không, số mệnh bọn hắn đã tụ tập lại, và giờ đây ngưng tụ trên cơ thể ngươi."
Trần Phong kinh ngạc, hỏi:
"Tất cả tụ tập trên người ta."
"Không sai. Bởi vậy trọng trách trên vai ngươi nặng hơn ngươi nghĩ rất nhiều."
Khoai ngồi lên trên đốt tre, bấm mấy ngón tay rồi nói:
"Bởi vậy chăm lo tu luyện đi. Ta sẽ theo sát ngươi, toàn lực hỗ trợ ngươi. Giờ ta đã tính ra được phương vị cơ bản của đốt tre thứ ba, chỉ cần ngươi đủ thực lực là có thể đi lấy."
"Đủ thực lực, mức nào?"
Trần Phong hỏi dò, mà Khoai chỉ thản nhiên đáp:
"Huyễn Linh cảnh."
Trần Phong nhún vai, không nói nữa. Hắn bước ra khỏi phòng thì thấy Ngọc Linh đã chạy tới, nói:
"Tưởng gì, hóa ra dễ như vậy." Trần Phong cười ha ha, Linh lực lại vận chuyển, Linh văn thứ hai cũng nhanh chóng phác họa ra. Mà Ngọc Linh lúc này cũng triệt để chết lặng.
"Sao hắn ta làm được như vậy, sao có thể....."
Cô nàng dụi dụi mắt mấy cái, lại nhéo cái má của mình đến khi nó đỏ ửng lên, chắc chắc mình không nằm mơ mới nhìn lại. Chỉ thấy Trần Phong lúc này đã ngưng tụ ra đạo Linh văn thứ ba!
"Cậu làm thế nào mà hay vậy?" Ngọc Linh chạy lại bên Trần Phong, nhìn hắn không chớp mắt. Trần Phong chỉ ho khan, đáp:
"Không có gì, chỉ quan tưởng trong Tinh thần hải, sau đó dùng Linh lực ngưng tụ nó ra mà thôi."
"Quan tưởng trong Tinh thần hải? Cậu đã mở ra Tinh thần hải?"
Ngọc Linh lại lần nữa kinh ngạc, đột nhiên nhắm chặt mắt, theo đó nơi mi tâm cô nàng có chút dao động, Tinh thần lực từng tia từng tia thoát ra ngoài. Nhờ đó cô nàng cảm nhận được từ phía Trần Phong một cỗ Tinh thần lực khổng lồ, tựa như biển cả rộng lớn, còn cô nàng chỉ là con thuyền nhỏ giữa chúng mà thôi, tùy thời có thể bị đánh tan.
"Chẳng lẽ cậu ta là Linh thể lục tinh? Trời sinh đã mở ra Tinh thần hải? Nhưng nếu vậy cậu ta đã là Linh giả rồi, chứ đâu còn là võ giả Khai Huyệt cảnh? Kì quái?" Cô nàng đầu óc mê mang, không biết đường nào mà lần.
"Khụ khụ."
Tiếng ho của Trần Phong khiến Ngọc Linh tỉnh lại, lúc này mới nhận ra mình đã tiến thật sát bên Trần Phong, cả thân thể ép lên cơ thể hắn, khuôn mặt cách mặt hắn cũng chỉ một chút. Hơi thở nóng ấm phả vào khiến cô nàng không khỏi xấu hổ, mặt ửng hồng.
"Tiến lên, thiếu niên! Giờ ngươi đã mạnh hơn cô nàng, chỉ cần dùng chút vũ lực thì con bé này sẽ quỳ gối chịu thua mà thôi. Còn chờ gì nữa hả, mĩ nữ tuyệt sắc như vậy cũng không nhiều đâu."
Âm thanh của Khoai tựa như có thuốc mê, khiến Trần Phong thật không nhịn được, hai cánh tay siết chặt, ôm Ngọc Linh vào lòng. Mà Ngọc Linh ở bên kia cũng như vậy, cúi đầu ngồi im, bộ dáng mặc ngươi xâm lược, mặc ngươi làm gì.
"Thành công, khà khà, thành công. Ta chờ mãi, nhớ năm đó chuyện vui thú nhất là thấy những thiếu niên giống đực tán tỉnh giống cái, sau đó lại ư ứ với nhau, cuối cùng là lộ ra vẻ mặt xấu hổ." Khoai cười hắc hắc, nắm tay vung lên liên hồi, tỏ vẻ vui sướng khi thành công.
Hết chương 232