Nam Việt Đế Vương
Chương 257 :
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Lúc này Phạm Việt, Lê Bá Long, Ánh Nguyệt, Linh Nhi,... mọi người cũng theo lệnh hắn mà ra tay. Những tên kia đều là cao thủ Chuyển Linh Ngũ Chuyển Lục Chuyển, nếu một đấu một thì nhóm Trần Phong cũng không có mấy người chống đỡ được. Nhưng giờ đã khác, bọn hắn đã chiếm thế chủ động, bởi vậy lập tức có hơn năm sáu người ngã xuống, chết tại chỗ.
"Lũ nhóc này..."
Một tên gầm lên, đang định thi triển Khí thuật thì một bàn tay to lớn vỗ tới, đánh hắn vỡ xương! Nhìn lại hóa ra là hai người đến từ Nam Phương Luyện thể đại lục!
"Các ngươi nghĩ chúng ta dễ chơi như vậy ư?"
Phùng Lập rút kiếm ra, hóa thành vô số luồng kiếm ảnh, liên tục công kích đến một tên khác. Gã thực lực quả thật rất mạnh, không hổ danh là thiên tài hàng đầu của Lâm Hà Tông, dù là thành Nghi An trong thế hệ trẻ cũng không có quá nhiều người có thể đánh bại hắn.
"Các ngươi còn chờ gì mà không xuất hiện hả? Chẳng lẽ muốn đợi bọn tao chết sạch?"
Tên kia cố chống đỡ công kích của Phùng Lập, trên trán mồ hôi đổ ra như mưa. Bọn hắn đã thực hiện những việc như thế này không ít lần, đa số đều thành công, bởi vậy không tránh khỏi kiêu ngạo. Trong mắt bọn hắn những cái gọi là thiếu niên thiên tài của các đại thế lực cũng chỉ là bình hoa, là nơi để bọn hắn phát tiết những cảm xúc tà ác. Nhưng không ngờ lần này lại đá phải thiết bản, thoáng chốc tổn thất gần chục người!
"Ha ha, chờ chút, chờ chút."
Từ trên tòa nhà cao nhất một đám người nhảy xuống, trong tay bọn hắn là từng bình ngọc nhỏ. Chúng khẽ bóp rồi ném bình thuốc xuống, cười lớn:
"Lần này trúng một ổ! Đám này mà bán đi cũng được khối tiền, còn có mấy con bé kia, trông là biết hàng còn tem, ha ha."
"Đám khí kia có độc!"
Phùng Lập kêu lên, lập tức dùng Cương khí bịt kín thân thể, tuy nhiên thứ khí hồng này có tính thẩm thấu cực mạnh, hơn nữa tản ra cực nhanh, khiến gã phút chốc toàn thân vô lực, Cương Khí tán loạn.
"Loại này là....Phong khí tán."
Ngọc Linh cũng không kịp chặn lại loại khí này, lập tức cảm thấy cơ thể mỏi mệt vô cùng, thần trí mơ hồ, lập tức ngã ra mặt đất.
Thấy cả hai nhóm Trần Phong cùng Phùng Lập đã nằm ngã sõng soài ra mặt đất thì đám người nọ cười đắc chí. Còn những tên bị tập kích bất ngờ thì thở phào một hơi, tựa như đã hoàn hồn, dáng vẻ hung ác nhìn Trần Phong.
"Là thằng này. Nó chắc chắn là đội trưởng của bọn nhóc này. Mẹ nó, dám giết nhiều anh em bọn ta như vậy."
Trần Phong lúc này cũng bị loại khí này làm cho toàn thân vô lực, Linh hồn hải hóa thành một mảnh hồng phấn, Linh Hồn thai cũng bị xâm nhiễm không ít.
Bành!
Một tên tung cước đã thẳng vào mặt Trần Phong, phá vỡ Cương khí hộ thể của hắn.
"Giờ đến lượt mấy người kia..."
Trần Phong thở phào, tiến về phía Ánh Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhắm nghiền của cô nàng thì không khỏi ho khan liên tục, cảm giác trong đầu đủ loại tà niệm nổi lên, liền quan tưởng Long Tiên Quan Tưởng pháp, nhờ đó mới miễn cưỡng bình tĩnh.
"Ha ha, thằng ngốc, đã thấy ta nói chưa? Nơi đây ma tính sâu dày, ngươi chỉ cần để tâm thần thất thủ sẽ bị ma hóa. Hắc hắc!"
Khoai đậu lên bả vai của hắn, trong miệng truyền ra từng âm thanh ma mị.
"Cô nàng đang lâm vào ngủ say, dù ngươi bây giờ có làm gì thì cô nàng cũng đâu biết gì, đúng không?"
"Ừ, có vẻ hợp lí."
Trần Phong đầu óc mê mang, bàn tay không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt Ánh Nguyệt, chỉ cảm thấy làn da cô nàng mịn màng vô cùng, không nỡ buông tay.
"Đấy, đúng rồi, tiếp tục nào thiếu niên, đưa tay xuống, thế đúng thế...tiếp đi."
Hơi thở của Trần Phong ngày càng hỗn loạn, thân thể hơi chút run rẩy, bàn tay lúc này đã mò tới đôi thỏ ngọc của Ánh Nguyệt, lập tức một cảm giác mềm mại truyền đến, khiến hắn gần như thất thủ tâm thần.
"Anh Phong!"
Tiếng Hà My từ nơi xa xa truyền lại khiến hắn bừng tỉnh, lập tức ngã ra mặt đất. Nhìn lại chỉ thấy cô bé mặt đỏ như gấc, đồng thời có mấy phần giận dữ.
"Mẹ nó, Khoai, ngươi đang đùa ta chắc. Tí nữa là có việc xảy ra rồi."
Trong Tinh thần hải của hắn Tiên Long bước lên mấy bước, bàn tay khổng lồ vỗ đến Khoai. Tên này cười hắc hắc, trong tay Khốn Tiên đằng bay ra, đem Tiên Long Thần nhân trói lại.
"Hắc hắc, đó là ta muốn ma luyện ngươi! Ai ngờ ý chí ngươi kém như vậy, mới có một chút mà đã mất kiểm soát. Giờ ta trấn áp Tiên Long Quan tưởng Pháp, xem ngươi làm thế nào!"
Trần Phong cảm thấy Tiên Long Quan Tưởng Pháp quả thật ngừng hoạt động, trong Tinh thần hải tà niệm ầm ầm nổi dậy, hóa thành từng đám tà ma, đem Tinh thần hải nhuốm một màu đen kịt.
"Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Hắn kêu gào, cố giữ vững tâm thần, bắt đầu làm việc.
Hết chương 257