Nam Việt Đế Vương
Chương 258 :
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Đây là một cuộc khiêu chiến định lực, xem Trần Phong ý chí vững chắc đến đâu. Nếu ở bên ngoài Ma Thành thì Trần Phong hoàn toàn có thể khống chế bản thân, tuy nhiên đây là Ma Thành, Ma tính sâu nặng, khiến cho mọi người đều bị ảnh hưởng ít nhiều.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, nên niệm Thanh Tâm quyết rồi."
Hắn vừa lẩm nhẩm vừa điều khiển Linh hỏa, bởi vậy tổn hao Tinh thần lực rất nhiều, đến khi xong việc thì gần như ngã khụy xuống.
Ánh Nguyệt cũng chậm rãi tỉnh lại, nhìn xung quanh một lượt, lại khẽ bóp trán rồi mới nói:
"Những tên kia đâu rồi?"
"Bị giết hết rồi."
Trần Phong chỉ tay ra ngoài cửa sổ, theo đó là hơn chục người đang đứng như trời trồng, không dám di chuyển dù chỉ một li.
"Bọn hắn bị dính một đòn của tôi, chỉ cần di chuyển là chết chắc, bởi vậy mới có cảnh tượng kia."
Trần Phong đã khôi phục bảy tám phần, lúc này lại tiến về phía Ngọc Linh, bắt đầu khu trục khí độc cho cô nàng. Lần này so lần trước gian nan không ít, dù sao Ngọc Linh so với Ánh Nguyệt càng thêm xinh đẹp, hơn nữa dáng người lồi lõm mê người, cơ thể tản ra từng trận hương thơm ngát. Trần Phong mấy lần có hành động kì lạ, may có Ánh Nguyệt ở một bên nhắc nhở, nếu không đã xong đời.
Lúc hắn khu trục khí độc cho Ngọc Linh xong thì Hà My cũng đã hoàn thành phần việc cuả mình, tiến về phía Trần Phong, ánh mắt hơi chút u oán.
"Lại chuyện gì nữa vậy?"
Trần Phong bóp bóp trán, nhìn mấy người của nhóm Phùng Lập mà nói:
"Mọi người đều ổn chứ?"
"Rất tốt."
Một tên hiệp sĩ đứng dậy, lại bắt tay Trần Phong mà nói:
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu chúng tôi đã chết mất rồi."
"Không có gì."
Trần Phong nắm chặt tay gã, nở một nụ cười thật tươi. Ít nhất hắn sẽ có thêm đồng minh ở trong Ma Thành này, chứ không phải luôn cẩn thận kẻ khác đánh lén.
"Không biết mọi người đến từ đâu. Nhìn qua là biết không phải người Nam Việt quốc chúng tôi."
"Đúng vậy, chúng tôi đến từ Ma Pháp Đại Lục, Hỏa Vân Vương quốc!"
"Hỏa Vân Vương Quốc?"
Trần Phong thử tra cứu thông tin một chút, hóa ra quốc gia này nằm tương đối gần so với Đông Phương đại lục, bởi vậy mới có thể sang đến tận đây. Đây là một vương quốc, thực lực so với Nam Việt quốc thì mạnh hơn một khoảng, vị trí nằm ở khu giao nhau giữa Nam Phương, Tây Phương cùng Đông Phương, quanh năm nóng nực, bởi vậy mới có tên Hỏa Vân Vương quốc.
Nhìn kĩ thì những người này cũng không khác biệt quá nhiều so với người Linh đạo đại lục, làn da hơi nâu, tóc đen, chỉ có bộ râu rậm rạp cùng thân thể cao quá khổ thì có hơi khác. Bọn hắn mỗi người đều cao đến gần mét chín, thân thể cường tráng, tuy nhiên so với mấy người da đen kia vẫn còn kém không ít.
Cô nàng cười tươi như vậy khiến Trần Phong lập tức đồng ý. Hai người dưới ánh trăng mà bước đi, tựa như kim đồng ngọc lữ. Phải nói Ánh Nguyệt giờ đây rất khác, lúc trước cô nàng có xu hướng tomboy, rất cá tính mạnh mẽ. Nhưng giờ đây lại tựa như tiên tử, nhẹ nhàng, dịu dàng. Mái tóc ngắn khi xưa đã thay bằng mái tóc dài ngàng lưng, lúc tung bay sẽ có một mùi hương dịu nhẹ tỏa ra. Làn da trắng như tuyết, có lúc như sáng rực lên. Cô nàng lại mặc lên một bộ váy màu xanh nhạt, để lộ hai cánh tay nõn nà, đôi chân thon thả mềm mại, mười ngón chân tinh xảo. Hơn nữa vừa đã mười sáu mười bảy nên cơ thể phát dục không tồi, cặp mông hơi vểnh cao, đôi thỏ ngọc tròn vo có lẽ vừa một bàn tay, nếu được...à mà thôi.
Hai người bọn hắn đi tuần tra một lúc thì dừng lại ở một căn nhà cao nhất. Ánh Nguyệt lúc này lấy ra một ít đồ ăn nhẹ, cùng với...một chai rượu.
"Ha, uống một tí cho ấm người. Ngoài này lạnh quá."
Ánh Nguyệt cười nhẹ, cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng cái cổ đỏ ửng đã nói lên tâm trạng của cô nàng.
"Đến, đến rồi!" Khoai cực kì kích động, hai tay vung vẩy liên hồi.
"Đây là rượu mà? Hơn nữa còn ủ bằng Linh dược nữa"
Trần Phong vừa uống vào một ngụm thì đã cảm thấy cơ thể hơi chút lâng lâng, nhìn sang Ánh Nguyệt thì cô nàng khuôn mặt đỏ như gấc, hai mắt như nước mùa thu, ướt át, tinh thuần.
"Khụ khụ, chúng ta còn nhỏ, không nên uống thứ này, nó rất hại người a."
Trần Phong cố đứng dậy, chỉ thấy đầu óc quay cuồng, đột nhiên cảm thấy sau lưng một thân thể mềm mại áp lên thì không khỏi nóng bừng.
"Ánh Nguyệt..."
Hắn hơi chút run run, chậm rãi quay lại. Ánh Nguyệt cũng vì thế mà tạm thời buông hắn ra, ngước mắt lên nhìn.
Bốn mắt chạm nhau, tựa như có một thứ cảm xúc kì lạ xuất hiện. Ánh Nguyệt tiến lại ôm chặt hắn, thì thầm:
"Trần Phong, có một điều này em phải nói, phải làm."
Nói rồi cô nàng nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cảm giác mềm mại ấy hắn thật sự không thể nào quên được.
Trần Phong lúc này cũng dâng lên cỗ cảm xúc khác thường, hai tay siết chặt lấy cô nàng, hưởng thụ lấy cặp môi mềm mại ấy, thân thể ấm áp ấy, hương thơm xử nữ nhẹ dịu mà kích động lòng người ấy.
Một lúc sau hai người mới tách ra, mà Ánh Nguyệt mới xúc động mà nói:
"Trần Phong, em biết anh sau này sẽ không tầm thường, sẽ trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa. Em cũng không có mong ước gì nhiều, chỉ mong anh có thể....dành một chỗ cho em."
Trần Phong nghe vậy thì hai mắt lộ ra vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ánh Nguyệt mà cười nói:
"Em luôn có một chỗ trong lòng anh."
Nói rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô nàng, hít nhẹ mùi hương trên mái tóc. Ánh Nguyệt nghe vậy thì đôi mắt rưng rưng, không nhịn được liền úp mặt vào lồng ngực hắn. Lúc này cô nàng mới thấy được lồng ngực hắn chắc chắn bậc nào, bờ vai rộng lớn đến chừng nào.
Hết chương 258
Thật sự mà nói ta cũng nổ não vì viết chương này, bởi ta mù tình cảm a:v. Nhưng vẫn phải viết ra, bởi chỉ có Ma Thành này mới dễ bày tỏ tình cảm, chứ ở bên ngoài thì nghe khó đấy. Dù sao cả hai đều nhút nhát về chuyện này mà:v