Nam Việt Đế Vương

Chương 259 :

Ngày đăng: 13:07 30/04/20


"Đã đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tập trung đến chỗ đóng quân đi. Có chuyện rồi."



Ngọc Linh từ nơi xa xa chậm rãi đi tới, ánh mắt khó chịu nhìn đôi nam nữ đang thân mật bên dưới. Trần Phong thấy vậy thì ho khan, đáp:



"Đủ rồi. Không nên để mọi người chờ lâu, chúng ta đi thôi!"



Hắn cười ha hả, mà Ánh Nguyệt thì hơi chút xấu hổ, trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ, bởi vậy lập tức chạy trước, thoáng chốc đã mất hút.



Ngọc Linh lướt bên cạnh Trần Phong, ghe tai hắn mà nói nhẹ:



"Thấy rồi nhé, cái đồ trăng hoa này."



Nói rồi cô nàng nhéo hông hắn một cái, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, để Trần Phong đau đầu không thôi.



"Hình như nghe theo cái thằng Khoai này là một điều sai lầm của ta thì phải???"



Lúc này, ở khu vực nghỉ ngơi.



Một tên Hiệp sĩ tên Vương Diệp lấy ra một tấm thẻ, nhanh chóng truyền Khí vào đó, hóa ra một tấm bàn đồ.



"Theo thông tin tôi nhận được thì cách chúng ta năm cây số về phía Tây có một tòa Thị Xã, nơi đó có một tòa Linh Bảo Giới. Và nó đang mở ra!"



Nghe vậy tất cả mọi người lập tức kích động, Linh Bảo giới, nơi chứa biết bao tài nguyên tài phú, thậm chí cả truyền thừa của Linh giả!



"Còn chưa kể đến việc tòa Linh bảo giới này nửa năm mới mở một lần, bởi vậy còn rất nhiều tài phú còn chưa được khai quật, nếu chúng ta không nhanh chóng lên đường thì sẽ không kịp mất!"



Nói xong gã lập tức đứng lên, chỉnh lại hành lí. Mọi người cũng không có chút chậm trễ, nhanh chóng lên đường. Năm cây số với người thường có lẽ hơi xa, nhưng với người luyện võ như bọn hắn mà nói thì chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi, thật quá nhẹ nhàng.



Bọn hắn vừa khởi hành được một lúc thì phát hiện một nhóm mười người, nhìn qua có lẽ là người của tông môn nào đó. Bọn hắn thực lực cực kì cường đại, trong đó phải kể đến ông lão cầm đầu, Chuyển Linh Cửu Chuyển đại cao thủ! Lão chỉ còn kém một bước nữa là tu thành Linh giả, bởi vậy chiến lực khủng bố, mỗi chiêu đánh ra có thể diệt sát một mảng lớn ma hồn, bảo vệ cho những người trẻ tuổi xung quanh.



"Bọn hắn là người của Nhất Võ môn, một trong năm thế lực xung quanh đây. Những người kia hẳn là thiếu niên thiên tài trong môn phái, đưa đến đây rèn luyện."



Vương Diệp cười nói với Trần Phong:



"Nam Việt quốc thật sự khác lạ, đi đâu cũng thấy mô hình thế lực kiểu Tông Môn thế này."



"Thế ở Hỏa Vân Quốc có gì khác sao?"



Câu nói của gã đã khơi dậy niềm hứng thú của Trần Phong. Hỏa Vân quốc Linh đạo kém hơn so với Ma Pháp, bởi vậy thế lực nơi đó chắc chắn không thể giống.



"Ở Hỏa Vân quốc chúng tôi thì lấy Hỏa Vân Thánh Điện cùng Địa Mẫu Thánh Cung là cao nhất, dưới nữa là Hoàng thất cùng các Công tước, Bá tước,.... Ngoài ra cũng có các Lãnh chúa, Thành chủ thống trị một vùng. Tông môn ở đó cũng không nhiều, chủ yếu tập trung ở khu vực phía Đông, nghe đồn là người theo Linh Đạo xây dựng."



"Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một kiểu thế lực nữa, gọi là Tập Đoàn. Bọn hắn lúc trước cũng chỉ chuyên về tài chính, buôn bán. Nhưng giờ thì đã khác."



Nói đến đây mặt Vương Diệp hơi chút buồn bã, thở dài mà nói:
Thấy Trần Phong không đáp, cứ tưởng hắn bị khí thế của bản thân đè ép nên tên kia cười hềnh hệch, nhìn sang Ngọc Linh mà nói:



"Cô em, tội gì đi với tên yếu nhớt này? Tại sao không đi với bọn anh, đảm bảo an toàn. Lão đại bọn anh là Chuyển Linh Cửu Chuyển, ở trong đây cũng là cao thủ hàng đầu!"



Gã liếm liếm môi, quét thân thể cô nàng từ trên xuống dưới, liên tục chặc lưỡi, nghĩ thầm:



"Cực phẩm, quả nhiên cực phẩm! Chắc chắn đây là thiên kim tiểu thư của đại thế lực, chơi chắc hẳn sướng hơn bình thường."



Nghĩ vậy gã hơi run lên, hai mắt phảng phất nhuốm màu đen kịt, vươn tay ra định nắm lấy tay Ngọc Linh.



"Bỏ tay ra!"



Ngọc Linh sắc mặt lạnh lùng, khẽ búng ngón tay, lập tức một đạo kiếm tơ phóng ra cắt đứt cổ tay gã!



"A.a.a.a"



Gã kêu lên như heo bị chọc tiết, liên tục lùi lại ôm lấy cô tay, hét lớn:



"Giết chúng!"



Nghe vậy thì mười mấy tên xung quanh lập tức ngồi dậy, Khí thuật ầm ầm nện tới.



"Hắc, thật tội mấy đứa nhóc kia. Đụng vào Dâm Ma đoàn thì thảm rồi, mấy cô nàng như hoa như ngọc kia sớm muộn cũng bị chà đạp đến mất trí."



"Người trẻ tuổi có khác, một chút như vậy cũng đã kích động rồi."



"Nhìn bọn chúng chắc cũng là con cháu các thế lực, ở trong nhà được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nào biết thế gian hiểm ác. Giờ đây rơi vào tay đám này, xem ra đời tàn rồi."



...



Mấy người xung quanh cười lạnh, dõi theo nhóm người Trần Phong mà buông những lời khinh miệt, cũng có tiếc hận nhưng tiếc hận vì những thiếu nữ như Ngọc Linh, Ánh Nguyệt sắp rơi vào đám dâm tà kia.



"Thủy bích!"



Dưới chân Trần Phong xuất hiện một dòng Giang Khí nâng mọi người lên, sau đó Giang khí hóa thành từng tấm khiên chống lại công kích của đám người kia.



" Trần Phong, nên làm sao đây?" Ánh Nguyệt hơi chút lo lắng hỏi hắn.



"Giết!"



Ánh mắt Trần Phong lúc này cũng phủ một lớp đen mờ, hiển nhiên bị ma khí xâm nhiễm tâm trí.



Hết chương 259