Nam Việt Đế Vương

Chương 277 : Vĩnh biệt

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


"Âu Lạc thần tộc các ngươi thống trị Bách Việt chúng ta quá lâu rồi, các ngươi đã đến lúc phải đền tội!"



"Nói láo! Bách Việt chính là Âu Lạc Thần tộc, làm gì có cái gọi là Thống trị?"



"Còn già mồm cãi láo? Vốn ta niệm tình xưa cũ, nhưng bây giờ...."



"Giết hết, để Âu Lạc Thần tộc tuyệt diệt trên thế gian!"



"Phản đồ!!"



Trần Phong thấy chính bản thân mình gầm lên, sau đó cắt đứt cổ tay, theo đó từng đám từng đám tinh huyết bay ra, hóa thành một đám văn tự kì lạ, tản mát ra dao động khiến cho "hắn" cũng phải xúc động.



"Lấy huyết mạch ta, gọi về Linh Hồn lão tổ tông."



Gã khom người một cái, tức thì mặt đất vỡ toác ra, theo đó một tôn Linh Hồn vô cùng cường đại từ trong khe nứt hiện ra. Đó cũng là một vị Âu Lạc Thần tộc, tuy nhiên huyết mạch lực cực kì khủng bố. Đến nỗi hình thái của gã không còn hoàn toàn là nhân hình, trái lại khuôn mặt có nét nào đó giống Long tộc.



"Hùng Vương đời thứ bảy, kính xin ngài trở lại, bảo vệ con dân tộc ta."



Trần Phong thấy bản thân mình quỳ xuống, đầu đập liên hồi vào mặt đất, hai hàng nước mắt chảy dài.



"Con của ta, đứng lên đi."



Hùng Vương đời thứ bảy vỗ nhẹ lên đầu hắn, ánh mắt nhìn về Yêu Ma nơi phương xa:



"Tộc ta đại thế đã mất rồi."



Ngài ấy thở dài, đột nhiên Linh Hồn chấn động, Đế uy trùng trùng điệp điệp bạo phát mà ra, thậm chí đè sập cả không gian, chấn chết một mảng lớn Yêu Ma muốn xâm nhập vào tế đàn.



"Tế tự Tiên Tổ!"



Còn sót lại mấy vạn Âu Lạc Thần tộc đồng thanh hét lớn, Tinh huyết cùng tín ngưỡng hóa thành dòng lũ dung nhập vào Linh Hồn Hùng Vương thứ bảy, để cho Linh Hồn của ngài ấy vĩ ngạn không gì sánh được, tựa như là một vị Thần vậy!



Văn Lang Cổ quốc Đồ Đằng Luyện Thể!



Vị Hùng Vương này rống lớn một tiếng, bên trên Long Lân hiện ra từng đường vân, từng đường đồ đằng, hóa thành một Long Tiên hình thái. Đây là Đồ đằng của Âu Lạc Thần tộc, là biểu trưng cho một chủng tộc vĩ đại!




Ba tôn Đế Linh kêu thảm, không còn Thần Đao bảo vệ, chỉ dựa vào Linh Hồn thể mà đòi chống lại uy năng của Tế Thiên? Mơ tưởng!



Oành!



Ba tôn Đế Linh lập tức bị hủy diệt, một thân đại đạo pháp lực biến thành Linh khí trả lại Thiên Địa.



"Ta xin lỗi, các con ta."



Hùng Vương sắc mặt buồn bã. Ngài thi triển Tế Thiên, tuy rằng cường đại, nhưng mà chiêu thức này cũng không phân địch ta, chỉ cần trong phạm vi bao phủ đều trở thành tế phẩm của Thiên.



Một vị Âu Lạc Thần tộc trẻ tuổi cười đáp:



"Lão tổ, người đã vất vả rồi." Nói xong thân thể hắn ầm ầm nghiền nát, hóa thành một đám Linh khí.



Lại có từng vị Âu Lạc Thần tộc thả ra Bảo Binh, nở nụ cười mãn nguyện. Bọn hắn một đường chiến đấu, chạy trốn, chiến đấu, chạy trốn, từ Phong Châu đến tận đây, đã sức cùng lực kiệt rồi.



"Ít nhất, Thần tộc ta vẫn còn giữ lại truyền thừa."



"Tộc trưởng, chúng ta đi trước một bước." Bên cạnh Trần Phong, một vị Lạc Tướng cười nhạt, sau đó thân thể cũng dần dần mờ đi, chỉ còn lại một cụ khô lâu đứng đó.



"Tộc trưởng, chúng ta không thể uống một bữa mừng con trai ngài ra đời rồi." Một vị Lạc Hầu ôm lấy "hắn" vỗ vỗ bả vai, sau đó cũng hóa thành một bộ xương trắng.



"Tộc trưởng, ngài nhớ mấy năm trước ngài từng nói, nếu sinh con thì sẽ để ta đặt tên hay không?" Còn sót lại một người cuối cùng đứng sóng vai hắn, run tay chỉ về phía số ít Yêu Tộc Hải tộc còn đang giãy dụa mà nói:



"Ta nghĩ, chúng ta nên đặt cái tên đại loại như Lang Ngu, để nó có một đời an vui, không khổ sở như thế này..." Gã cười ha hả, hai mắt nhắm nghiền lại.



"Lang Ngu, cũng được..."



Trần Phong thấy bản thân mình lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía hai tay. Lúc này hai tay hắn chỉ còn lại xương cốt, bên trên khắc lấy từng đám Đồ đằng văn của Âu Lạc thần tộc.



"Vĩnh biệt."



Hết chương 276