Nam Việt Đế Vương

Chương 286 :

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


"Chờ đấy, chúng ta còn gặp lại." Âm thanh tên điên kia vẫn còn vang vọng mãi trong không gian, mà ảo ảnh của TẦn Thiên cũng lắc đầu mấy cái, lại quay sang nói với Trần Phong:



"Việc này để ta lo, ngươi cứ an tâm tu luyện. Về phần Ma Ngục Cấm Điển, tu luyện cũng không sao, chẳng qua là hãy cẩn thận một chút."



Nói xong thì ảo ảnh của gã tan rã, chui vào trong Nhẫn không gian. Lúc này Trần Phong mới có thể ổn định tâm thần, suy nghĩ một lúc lâu. Hai người kia hiển nhiên có mối quan hệ cực kì đặc biệt, nhưng lại rất khó để nói ra. Tuy nhiên Tần Thiên đã nói vậy thì hắn cũng không để ý nữa, bèn đứng dậy định đi ra khỏi phòng thì đột nhiên có người bước vào.



"Trần Phong?" Người tiến vào là một tiểu tăng trẻ tuổi, thân mặc một bộ áo nâu, tay cầm chuỗi tràng hạt.



"Minh Tâm?"



Trần Phong càng ngạc nhiên hơn, lập tức chạy lại trước mặt hắn rồi hỏi:



"Những ngày qua cậu đã đi đâu? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?" Hắn vỗ nhẹ vai Minh Tâm, cực kì vui mừng. Dù sao lúc ấy thiếu niên này chỉ để lại một lá thư nói rằng bản thân sẽ rời đi, tuy nhiên không nói rõ mình sẽ đi đâu, bao giờ trở lại. Hắn cứ tưởng sẽ rất lâu sau mới có thể gặp lại Minh Tâm, nhưng không ngờ bây giờ đã gặp rồi.



"Hôm đó ta đang ở trong sân nhà tu luyện thì sư huynh của ta xuất hiện, nói rằng muốn đem ta đi cùng với hắn. Ta vốn định từ chối, nhưng gã thần thông quảng đại, bởi vậy ta chỉ kịp viết một lá thư để lại cho mọi người rồi theo hắn rời đi."



"Chúng ta một đường đi từ thành Minh Dương, xuyên qua Tám thành lớn Tây Phủ, trên đường đi cũng gặp không ít trở ngại. Sư huynh ta từ sau khi biết sư phụ đã mất thì tính cách trở nên quái dị, lúc cười lúc trầm tư, chốc chốc lại thở dài. Ta biết hắn đang nhớ tới sư phụ."



"Khi đến gần Ma Thành thì huynh ấy bảo rằng đã tìm được Đạo của bản thân, bởi vậy gửi ta vào chùa Trấn Ma, còn hắn thì đi đâu không rõ."



Nói đến đây Minh Tâm hơi chút buồn, giọng nói cũng chậm đi không ít. Sư huynh của hắn tuy hay làm việc xấu nên bị sư phụ trách phạt, đồng môn xa lánh, nhưng chí ít vẫn là sư huynh, vẫn có tình thân. Gã ta chiếu cố Minh Tâm như vậy đã quá sức tưởng tượng rồi.



"Ở chùa Trấn Ma, ta được mấy vị Đại Sư xem trọng, truyền dạy Phật Pháp, lại đưa ta đi hàng yêu trừ ma. Cho đến mấy hôm trước thì gặp nhóm người Ánh Nguyệt, ta mới biết cậu đã đến đây. Chúc mừng." Nói rồi Minh Tâm liền chắp hai tay, sau đó vỗ nhẹ lên vai hắn.



"Tiếp tục cố gắng."



Hai người trò chuyện hồi lâu thì nhóm người Ánh Nguyệt Ngọc Linh cũng chạy đến. Nhìn hắn râu tóc không tổn hao gì thì mọi người đều thở phào một cái, sau đó nhao nhao quát:



"Cậu thật ngu ngốc, tự nhiên lại tách ra làm cái gì?"



"Mấy ngày nay đi đâu mà để cho mọi người lo lắng vậy hử? Muốn ăn đòn sao?"



Linh Nhi thì chỉ chạy đến, ôm chặt hắn không rời, hai mắt đã có chút đỏ ửng.



"Mọi người...." Trần Phong cười nhẹ, sau đó thuật lại những chuyện đã xảy ra, đương nhiên sẽ phải che dấu đi một số thứ, dù sao nó là bí mật thuộc về hắn. Ai nấy nghe xong đều cảm thán, riêng Ngọc Linh lại nói:
Ma Ngục Cấm Điển.



Cửu Long Đế Vương Công.



Hai môn này, bắt buộc phải hiểu thông suốt trước khi Tế Linh diễn ra!



"Bắt đầu thôi."



Một lần bế quan, kéo dài tận ba tuần.



Lúc này Tây Phương Ma Pháp đại lục.



Tần Thiên cầm trong tay một bầu rượu, rót đầy chén. Trước mắt hắn là tên điên, lúc này thực lực của gã đã cực kì khủng khiếp, so với Vương cấp còn mạnh hơn nhiều.



"Đạo hữu, mời."



"Ha ha, Tần Thiên, ngươi từ lúc nào trở thành dạng này? Xem ra nhân tình thế thái đã làm yếu đi ngươi rồi."



Tên điên cầm lấy chén rượu uống sạch, lại cầm cả bình rượu mà tu ừng ực.



"Khà, sảng khoái!"



Nói rồi gã vạch lồng ngực ra, để lộ mộ dấu ấn màu trắng thần thánh. Dấu ấn này có hình dáng như một thiên thần mười hai cánh, thỉnh thoảng lại tản ra ánh sáng ăn mòn thân thể gã.



"Cho ta thấy đi!"



Tần Thiên lắc đầu cười nhẹ, rồi xé tan áo trước lồng ngực, để lộ một dấu ấn giống y như của tên điên, chẳng qua đó lại là hắc thiên thần, mười hai cánh đen kịt tản ra hắc ám đáng sợ.



"Vẫn còn. Xem ra ngươi vẫn là ngươi."



"Năm đó chúng ta bị tên kia đánh bại trấn áp. Chúng ta cũng đã hứa sẽ không làn xằng bậy nữa."



Hết chương 286