Nam Việt Đế Vương

Chương 287 : Khảo nghiệm bắt đầu

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


Mấy tuần sau.



Trên dưới thành Nghi An đều lộ ra bộ dáng bừng bừng khí thế. Hàng trăm đệ tử vốn làm nhiệm vụ ở ngoài nay cũng trở về, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bảo đảm chiến lực đạt đỉnh cao. Còn chưa kể đến những đệ tử ở các phân bộ, số lượng cũng lên đến gần vạn, toàn bộ đều tập trung tại thành Nghi An, chuẩn bị cho buổi Tế Linh.



Mà lúc này, Trần Phong cũng từ trong bế quan tỉnh lại, bước ra khỏi phòng. Lúc này hắn khó lòng kiềm giữ khí thế mình, quanh thân Long uy tản ra nhàn nhạt, mỗi bước chân tựa như núi cao đè xuống, chỉ riêng Thế thôi cũng đủ dọa sợ một đám cao thủ Chuyển Linh cảnh rồi.



Hà My lúc này cũng đang chăm chú tu luyện, bởi vì đây cũng là thời điểm khảo hạch của Ma Pháp viện. Cô bé có lẽ sẽ dễ dàng thông qua, tuy nhiên vì lí do gì đó mà vẫn phải chăm chỉ tu luyện.



"Chúc may mắn."



Trần Phong cũng không làm phiền cô bé, chỉ để lại một lời nhắn rồi mau chóng trở về thành Nghi An.



Ánh Nguyệt, Phạm Việt, Lê Bá Long đều đã tu thành Chuyển Linh nhị chuyển, Linh lực tương đối hùng hồn, Linh văn cũng ngưng luyện ra chục cái. Đặc biệt là Ngọc Linh, cô nàng đã tu một mạch đến Chuyển Linh Ngũ chuyển, tốc độ thật sự quá khó tin. Chỉ sợ thêm vài ba tháng nữa cô nàng có thể tu thành Linh Giả!



"Trần Phong, giờ tôi đã tu đến Chuyển Linh Ngũ Chuyển, cậu hãy chờ đấy!"



Trần Phong cười nhạt, không đáp, ánh mắt đầy khiêu khích.



"Cậu cười cái gì"



Ngọc Linh tựa như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức giẫm chân, theo đó một sợi Kiếm tơ xuyên phá mũi giày mà ra, cắt thẳng vào đầu gối Trần Phong.



"Ấy chết." Trần Phong vươn tay ra, để lộ Linh lực của hắn, trong đó có bảy phần là Linh lực, ba phần là Cương khí.



"Cậu tu thành chuyển Linh Thất chuyển? Cậu không muốn đạt được trận cơ duyên này sao?"



Không chỉ Ngọc Linh mà tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhao nhao cả lên.



"Bình tĩnh, tôi đã có kế hoạch." Trần Phong đưa tay ra hiệu, sau đó mới chậm rãi nói:



"Mọi người chớ lo!"



"Lúc nào cậu nói có kế hoạch, nhưng lần nào cũng xảy ra chuyện!"



Ánh Nguyệt chống nạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ.



Trần Phong lắc đầu không đáp, bộ dáng thần thần bí bí khiến mọi người cực kì khó chịu, chỉ muốn đánh hắn một trận, để hắn phun ra tất cả!



Bên ngoài tòa thành Nghi An, ở trên mặt sông Thanh Giang.



Một tòa cung điện từ dưới sông đội nước mà lên. Sóng nước cuồn cuộn, theo đó từng đám Thủy Quái Long tộc quẫy phá sóng nước, miệng phun ra từng đám cột nước chống lấy cung điện.



Ở bốn phía, từng vị Linh Giả nắm trong tay Linh Bảo, sau ót hiện ra Linh Hồn. Có Linh Hồn là Thủy Quái, có Linh Hồn mang dáng hình núi non, có Linh Hồn là đao kiếm,...chủng loại đa dạng



Linh lực bọn hắn tựa như từng con sông lớn rót xuống tòa cung điện kia, khiến cho nó càng thêm tráng lệ, càng thêm uy nghi.



"Đã đến giờ, các đệ tử Chuyển Linh cảnh Thanh Long Giang tông nghe lệnh!"



"Ngày hôm nay, chính là thời khắc trọng đại nhất trong quãng thời gian ở thành Nghi An cuả các ngươi! Sau ngày hôm nay, có thể các ngươi không là đệ tử tông ta, bởi vậy hãy trân trọng món quà cuối cùng của Thanh Long Giang tông ban cho các ngươi!"
Gần một năm được thu nhận vào Thanh Long Giang tông, có kẻ một đường hát vang tiến lên, có tên thì thụt lùi không ngừng. Thanh Long Giang Tông muốn chính là đào thải những loại người này để tránh hao phí tài nguyên Tông môn một cách vô ích



"Bước thứ một trăm!"



Trần Phong nhẹ nhàng bước ra một bước này, cảm giác thân thể nặng nề thêm một đoạn, đồng thời suy nghĩ bị thứ gì đó quấy nhiễu liên tục khiến nó cực kì hỗn loạn. Linh lực, Linh văn thì bị một cỗ lực lượng trấn áp hai phần mười, cực kì khó vận dụng.



"Ải này thử thách là ý chí! Kẻ nào ý chí kém cỏi sẽ không thể phát huy dù là một phần lực lượng!"



Có tên đã bước ra một trăm mười bước thì đột nhiên cười ha hả, điên cuồng chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói:



"Ta là số một, ta mới là số một!"



Nói xong, gã ngã khỏi con đường ánh sáng này.



Trên đài quan sát, một vị Giám khảo thở dài, nói:



"Đáng tiếc, thiên phú cũng là Linh Thể nhị tinh, nhưng ý chí quá non kém rồi."



Gã lấy ra một tờ hồ sơ của người nọ, khẽ tích một chấm đen lên đó.



"Người với người, thật sự chênh lệch." Một vị Giám Khảo giác cười khà khà, ánh mắt dõi theo một thiếu niên đang đi thong thả trên con đường này.



"Tên nhóc nào kia? Ồ, thiên phú thật tốt, Linh Thể tam tinh, tu vi cũng là Khai Huyệt đỉnh cao. Vậy mà có thể đi đến bước thứ một trăm ba mươi mà không mệt mỏi, đáng giá bồi dưỡng!"



"Trong lần khảo nghiệm này có không ít ngựa ô xuất hiện, có lẽ ngày thường đều chăm chỉ tu luyện, đến giờ mới hót một tiếng kinh người. Những kẻ này nên theo dõi kĩ càng, để sớm ngàu bồi dưỡng."



Đặng Nam nghe vậy thì lại nhìn ra xa, chú ý đến nhóm người Trần Phong. Giờ bên cạnh hắn còn có mười mấy người, đang bước đi một cách chậm rãi.



Hắn đột nhiên thấy trên khóe môi Trần Phong lộ ra nụ cười gian xảo, thì hơi chút bất ngờ, thầm nghĩ:



"Chẳng lẽ nó đã tìm ra? Mới hơn trăm bước mà."



"Ra là vậy!"



Trần Phong khẽ cười, đột nhiên bước chân tiếp theo hạ xuống lệch ra một khoảng so với dự tính, lập tức cảm giác được thân thể nhẹ đi rất nhiều.



"Không chỉ là ý chí, mà còn là ngộ tính! Muốn giảm đi áp lực nơi đây phải lĩnh ngộ ra được sự biến đổi trong con đường này! Hay, quá hay!"



Hai mắt hắn sáng rực lên, ánh mắt hướng thẳng đến phần còn lại của con đường, thầm nghĩ:



"Chưa đủ, cần thêm chút nữa, thêm chút nữa."



Hắn nhắm mắt cảm nhận, phải cả phút sau mới mở ra, hạ bước chân xuống.



Hết chương 287



Chương dài, cầu phiếu a.