Nam Việt Đế Vương
Chương 288 : Ý chí
Ngày đăng: 13:08 30/04/20
"Tên nhóc này thật sự hiểu được!"
Đặng Nam há hốc mồm, hơi không dám tin vào mắt mình. Nhìn Trần Phong không giống như làm bộ, trông hắn cực kì nghiêm túc, mà lúc bước chân hạ xuống thì con đường ánh sáng kia cũng cộng hưởng theo, thật sự đáng nể!
"Thiếu niên kia không hề tầm thường."
Một vị giám khảo khác đã chú ý tới Trần Phong, nheo mắt nhìn hắn rồi lật lại hồ sơ. Một lúc sau đọc lớn:
"Trần Phong, tam tinh Linh Thể, ngộ tính cùng tư chất cũng có thể xem là tốt. Trong quá trình ở thành Nghi An thể hiện sự tiến bộ kinh người, tu thành Chuyển Linh, đánh bại bốn bang phái ở khu II. Cũng đã luyện ra Thế, Giao Long Thế mạnh không kém Lôi Thế của Nguyễn Lâm."
"Giỏi như vậy?"
Một vị giám khảo khác ngạc nhiên, hỏi tiếp:
"Không ngờ ở phía Tây Phủ vẫn còn sản sinh ra thiên tài bậc này, thảo nào cấp trên vẫn luôn chừa lại mấy chục danh ngạch cho khu vực này."
Nói xong gã lại nhìn sang Đặng Nam, thầm nghĩ:
"Tuy nhiên bọn hắn không có bối cảnh, dù thiên tư tốt đến mấy cũng khó có thể thành công."
"Các ngươi đoán xem, lần này hắn có thể đi được mấy bước?"
Đặng Nam đột nhiên nhăn răng cười, lộ ra vẻ gian xảo.
Một người gõ gõ mặt bàn, cau mày nói:
"Tam Tinh Linh thể, ngộ tính cùng ý chí như vậy, tu vi như vậy....Ta đoán là gần ba trăm bước."
"Ta cho là hắn đi được hơn ba trăm bước một chút." Một người khác lên tiếng.
"Vậy sao?"
Đặng Nam càng cười tươi hơn, đột nhiên lấy ra một đóa hoa sen đặt về phía trước. Đóa sen này có bốn màu xanh đỏ vàng nâu, to cỡ hai bàn tay. Đóa hoa sen này tản ra mùi thơm ngát mũi, dù là mấy vị giám khảo trong đây cũng nhảy bật lên:
"Tam sắc sen! Đặng Nam, cậu tài thật đấy!"
"Nghe đồn chỉ có những người thiên tư cực cao mới có thể từ Đầm Sen thu được Tam sắc sen trở lên. Vậy mà chú em có thể thu thứ này vào tay, thật đáng nể."
"Hay lắm."
Nguyễn Lâm cười vang, quanh thân vang lên tiếng lôi điện ầm ầm, hét lớn:
"Có đối thủ xứng tầm thế này mới đáng chứ!"
Nói rồi gã xoay người bước đi, tiến ra bước thứ hai trăm lẻ một
Ầm!
Con đường ánh sáng đột nhiên như bùng nổ, vô số chùm sáng chiếu rọi lên thân thể Nguyễn Lâm. Mà theo đó khí tức gã tăng vọt, một phát đột phá Chuyển Linh Lục chuyển!
"Sau hai trăm bước, có phần thưởng."
Trần Quân cười lớn, cũng bước ra bước ra bước thứ hai trăm lẻ một.
Oành!
Con đường ánh sáng gia trì lên thân gã, để gã một đường đột phá lên Chuyển Linh Lục chuyển!
Có hai người bọn họ mở đường lập tức có mấy chục người nữa tiến lên, nhờ đó mà từng cột sáng xuất hiện, rọi sáng Thanh Long Giang, để lộ từng đầu Thủy Yêu Thủy Quái ở dưới.
Ở bên thành Hoan Châu, một đám võ giả trẻ tuổi nhìn sang thì sắc mặt không khỏi tái nhợt, hỏi:
"Sao lại có nhiều người được Tế Linh điện ban thưởng như vậy? So với bên chúng ta còn muốn nhiều hơn!"
"Chẳng lẽ bây giờ một trăm bước cũng nhận được ban thưởng? Không công bằng!"
Một đám người nhao nhao cả lên, so về số người thì thành Hoan Châu hơn xa thành Nghi An, bởi gần như tám phần mười con cháu của các gia tộc trực thuộc Thanh Long Giang tông sẽ đều được tuyển thẳng vào tòa thành này. Bọn hắn so về thiên phú, tài nguyên đều cao hơn thành Nghi An một đoạn, nhưng có một nghịch lí là số người đạt đến bước hai trăm cũng chỉ nhiều gấp đôi thành Nghi An, dù số người của bọn hắn phải gấp ba!
"Câm miệng!" Một vị Linh Giả quát lớn, trừng mắt nhìn bọn chúng:
"Các ngươi không chăm lo tu luyện, giờ nhìn xem? Số người đạt đến hai trăm bước của bọn hắn là bao nhiêu? Đã bằng ba phần tư thành Hoan Châu chúng ta rồi! Thật nhục nhã làm sao."
Hết chương 288