Nam Việt Đế Vương

Chương 301 :

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


"Anh quá khen rồi." Trần Phong cười đáp, nhưng đồng thời cũng truyền âm cho Ngọc Linh để dò hỏi thông tin về Lê Trường Phúc. Khi biết rồi thì hắn có hơi chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề.



"Ra là phe hệ của Thanh Long Tông Chủ."



Hắn khẽ cười, đồng thời đưa tay ra làm động tác bắt tay rồi nói:



"Tương lai mong anh sẽ chiếu cố cho."



"Nhất định..." Lê Trường Phúc cười đáp, đồng thời nghiêng người đứng dậy, ghé sát tai hắn mà nói:



"Người một nhà cả."



Cả hai đồng thời gật đầu, sau đó Lê Trường Phúc liền rời đi.



"Bây giờ, sóng gió mới đến." Hắn gõ gõ mặt bàn, nghiêng tai về phía bục cao nhất. Lúc này Vũ Ngọc Linh đang lớn tiếng nói



"Cảm ơn mọi người đã đến đây dự tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của ta. Thay mặt Vũ Gia, ta có lời cảm ơn."



"Mọi người trò chuyện, ăn uống như vậy cũng đã đủ, nay có lẽ nên đến tiết mục đặc sắc, được mong chờ nhất đúng không?"



Người nọ búng ngón tay, theo đó mảnh quảng trường này nứt ra, phía dưới chậm rãi hiện lên một tòa đấu trường, bốn phía là từng đám Linh văn sáng rực trên Linh trụ.



"Thanh Long Giang tông muốn phát triển, đó chính là từ những người trẻ tuổi như chúng ta mà ra. Vì vậy, như mọi năm, mời các vị lên đây bàn luận một hồi, thúc đẩy Linh thuật đạo pháp phát triển."



"Hay lắm."



Một thanh niên thân hình cao lớn, mái tóc đỏ rực lập tức nhảy lên trước tiên. Tên này năm nào cũng vậy, luôn là người đầu tiên lên đài khiêu chiến.



"Vẫn là anh Lê Phùng dẫn đầu,không biết ai sẽ lên làm đối thủ của anh ấy?" Ngọc Linh khẽ cười, ánh mắt quyến rũ quét qua tất cả mọi người, khiến không ít kẻ nóng máu, lập tức xông lên đài thể hiện trước người đẹp.



"Ha ha, thật là người trẻ tuổi, luôn nóng máu như vậy. Thế mới đúng chứ." Nơi xa xa, mấy trăm vị trưởng bối cũng vừa ngồi uống trà, vừa quan sát kĩ nơi đây. Bọn hắn thấp nhất cũng là Dung Linh cảnh cường giả, thậm chí còn có mấy vị Tông Giả.



"Chiến đấu mà không có phần thưởng thì sẽ rất nhàm chán, đúng không các vị?" Một người vuốt vuốt chòm râu, lấy ra từ trong túi một cái bình ngọc.



"Cách đây mấy tuần ta có đi một chuyến đến Hải Thượng Các, không ngờ lại được tặng một ít Dược cao năm mươi năm. Ta không có hậu bối xuất sắc, thôi thì đem ra tặng thưởng cho bọn hắn vậy."



"Lão già, ra tay thật sộp đấy. Dược cao năm mươi năm, đã là bảo vật tầm cỡ Chân Linh cảnh rồi, đưa ra đây khác gì bắt bọn nó đánh nhau đến vỡ đầu?"



Một người khác cười phá lên.



"Lão đã mạnh tay như vậy thì ta cũng không kẹt nữa. Hôm nọ rảnh rỗi luyện chế được một ít Luyện ma Châu, đem ra làm phần thưởng vậy."
Một đám người trẻ tuổi nhao nhao cả lên, không ít người định tiến lên khiêu chiến lúc này cũng chùn bước.



Vũ Văn Kiệt nhìn cảnh này liền cười nhạt, với hắn mà nói biểu hiện của Trần Phong quả thật rất tốt, nhưng muốn so sánh với hắn? Còn kém một chút.



"Văn Kiệt, con lên khiêu chiến hắn đi."



"Tại sao?" Vũ Văn Kiệt nhíu mày, truyền âm lại cho người nọ.



"Trưởng bối chúng ta đang đặt cược xem người nào sẽ thể hiện tốt nhất đêm hôm nay, nếu thắng thì ngươi có thể đạt được một món bảo vật cực kì quan trọng."



"Món bảo vật gì có thể khiến chú quan tâm đến như vậy?"



"Một cái cồng có ba núm. Bảo vật của Bắc Phong Tông Lão."



"Thật?" Dù là Vũ Văn Kiệt cũng không nhịn được mà thất thố. Cái Cồng có ba núm kia chính là bảo vật cực kì quý giá, không chỉ vì nó là bảo vật Huyền Linh cảnh, mà bản thân nó mang ý nghĩa rất lớn. Nếu có nó thì khi đến những nơi như Nguyên Lâm sẽ được xem như là khách quý! Năm xưa Bắc Phong Tông Lão có công lao to lớn, nhờ đó mới được tặng món bảo vật này.



"Bắc Phong Tông lão keo kiệt như vậy mà có thể đem bảo vật này ban thưởng, chẳng lẽ...." Vũ Văn Kiệt phút chốc hiểu ra mọi chuyện.



"Ngươi nghĩ đúng rồi đấy. Cố gắng thể hiện tốt, bảo vật sẽ là của ngươi."



Trần Phong lúc này đã đánh bại thêm hai đối thủ nữa, ánh mắt quét về phía Vũ Văn Kiệt, thấy tên này đã đứng dậy thì lập tức cười to:



"Ta thật sự xem thường các vị rồi, không ngờ lại có nhiều cao thủ như vậy. Trần Phong xin lỗi về những lời ngông cuồng lúc nãy." Hắn khom người xin lỗi khiến cả đám người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



"Ba trận vừa rồi đã tiêu hao tám chín phần Linh Lực của ta, trận tiếp theo dù đánh cũng sẽ thua, bởi vậy ta xin rút xuống, để mọi người tiến lên trình diễn."



Nói xong hắn lập tức nhảy xuống khỏi võ đài.



Cái này người ta gọi là gì?



Là trốn chiến chứ sao!



Trần Phong cười nham hiểm, thực sự mà nói ba trận vừa nãy chỉ khiến hắn mệt một chút, tuy nhiên hắn không thể nào chiến tiếp. Bởi đối thủ sẽ là Vũ Văn Kiệt! Dù có muốn hay không, Trần Phong vẫn phải nhận rằng bản thân còn kém tên kia rất xa! Chiến một trận chỉ giúp cho danh tiếng tên kia càng nâng cao mà thôi, vậy không bằng trước hết ra tay, lui xuống không chiến, để tên kia không thể đạt được mục đích!



Vũ Văn Kiệt thấy cảnh này cũng cực kì bất ngờ, bởi nếu trên võ đài là một người khác thì chắc chắn sẽ tiếp tục chiến đấu. Dù sao người trẻ tuổi khí thịnh, xung quanh lại có những người đồng trang lứa, xa xa lại là những trưởng bối chú ý, làm sao có thể không chiến mà lui? Đáng tiếc, hắn gặp phải Trần Phong - một kẻ bỏ ngoài tai tất cả những gì kẻ khác nói, thậm chí hắn còn thiếu liêm sỉ đến mức để cho nữ nhân thay hắn chiến đấu.



"Tên này, khó chơi đây."



Gã lắc đầu cảm thán, tuy nhiên vẫn từng bước chậm rãi tiến lên võ đài.