Nam Việt Đế Vương
Chương 302 : Lời mời
Ngày đăng: 13:08 30/04/20
Vũ Văn Kiệt lên đài, Lê Trường Phúc cũng không thể để hắn cướp mất danh tiếng, bởi vậy hai người đánh đập nhau tàn nhẫn, Linh thuật Linh văn nhảy múa, để cho những người xung quanh được một phen trầm trồ. Ngay cả những trưởng bối thế hệ trước cũng không khỏi thưởng thức, liên tục gật đầu.
"Tư chất, ngộ tính, chiến lực như thế này, tương lai tất là Trưởng lão."
"Nói không chừng còn có thể đột phá Tôn Giả, trở thành một đời Nguyên lão..."
.......
Trong lúc đó, Ngọc Linh cũng đã tỉnh lại hoàn toàn, tuy rằng đầu vẫn còn hơi nhức. Cô nàng nghe Trần Phong kể lại mọi chuyện một lượt, liền im lặng không đáp, sau đó chậm rãi nói:
"Xem ra, có nhiều kẻ ngại sống quá lâu."
Cô nàng là cháu gái của Vũ Gia Nguyên Lão, thân phận cực cao, mà bản thân thiên phú cũng siêu tuyệt cùng trang lứa. Vậy mà ngay ở đây, trong Vũ Gia lại có kẻ dám hạ độc nàng? Đây là chuyện tình phi lí bực nào?
"Cảm ơn cậu rất nhiều, Trần Phong." Cô nàng khẽ cười, lại tiến về võ đài, cao giọng nói:
"Hai người, có thể dừng lại được rồi."
Lê Trường Phúc cùng Vũ Văn Kiệt liền dừng tay lại, nhíu mày đáp:
"Tiểu thư, có gì sao?"
"Hai vị đều là thiên tài tông ta, đã thể hiện rõ chiến lực cao tuyệt của mình cho mọi người cùng xem. cần gì phải đánh ngươi chết ta sống? Liệu có thể nể mặt Ngọc Linh này, có được hay không?"
Lê Trường Phúc nghe vậy thì liền cười đáp:
"LInh tiểu thư đã nói vậy thì ta cũng không chiến nữa."
Vũ Văn Kiệt nhếch mép đáp lại:
"Ta cũng vậy."
Cuộc so tài cứ như vậy kết thúc, mà theo đó từ nơi xa xa, hai món bảo vật rơi vào tay hai người. Đó là một cái cồng ba núm và một thanh kiếm, bảo quang chói mắt. Vũ Văn Kiệt tiếp lấy chiếc cồng, trong lòng cực kì vui mừng, thầm nghĩ:
"Có bảo vật này, ngày sau tiến về phía Tây Việt Quốc cũng có thể trở thành thượng khách!"
Tiếp sau đó cũng có mấy chục người nữa tiến lên so tài, biểu diễn Linh Thuật Linh văn, tuy không tinh diệu bằng hai người Vũ Văn Kiệt nhưng cũng rất đặc sắc, để cho Trần Phong được mở rộng tầm mắt. Những con cháu thế gia này được học tập cực kì bài bản, ngay từ khi lên sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện. Mỗi bước đi bọn hắn đều được sự hỗ trợ của các trưởng bối trong gia tộc, nhờ đó hiểu rất sâu, không như Trần Phong. Hắn tu luyện mới được gần hai năm, vốn liếng cực kì nông cạn, thậm chí số môn Khí thuật tu đến Đại Thành chỉ có vài ba cái. Thực lực hắn được như hiện nay có công không nhỏ từ bản thân thiên phú mà ra.
"Nếu có thể được học tập đầy đủ, ta tuyệt đối có thể đánh ngã hết tất cả đám người ở đây." Trần Phong thầm nghĩ trong lòng, đồng thời bóc mấy tấm giáp tay, giáp chân, giáp ngực ra ném vào trong Nhẫn không gian. Đúng như hắn dự đoán, tất cả đều bị đánh cho vỡ ra, hiển nhiên những kẻ ra tay cực kì thâm độc, có ý muốn đánh tàn phế hắn.
"Vũng lầy này, nhảy không thoát..."
Hắn thở dài, xoay người bước đi trở về phòng. Nơi này đã không cần hắn nữa, ở lại cũng không giúp ích được gì, tốt nhất là rời đi, tránh cho kẻ khác chú ý đến.
"Làm sao lão vào được đây?"
Mấy vị Tôn Giả đồng thời cẩn thận, khí thế tách ra, Linh Lực chấn động, hóa thành dị tượng đầy trời!
"Các vị, không cần lo lắng, là người quen." Thanh Long tông chủ cười nói, đồng thời tiến về phía ông lão gùi thuốc, vỗ vai:
"Lâu ngày không gặp. Ngươi vẫn vậy."
"Ha hả, thật là lâu ngày không gặp."
Bàn tay khô gầy của ông lão thò ra, vỗ nhẹ lên vai của Tông Chủ, đồng thời truyền âm:
"Ngươi vẫn vậy, bạn cũ."
Thanh Long Tông Chủ thì giọng hơi lạnh, truyền âm trở lại:
"Bạn cũ? Tần Tôn Giả, không dám, không dám."
Ông lão nhún vai, sau đó cố đứng thẳng người, nói:
"Các vị, vào điện, có gì chúng ta bàn."
Cùng lúc này, Vũ Gia Nguyên lão cuốn lấy Trần Phong, hai người cùng tiến vào truyền tống trận, rất nhanh đã xuất hiện ở Thanh Long Thần Điện.
Hắn ngước nhìn tòa Thần Điện trước mặt, trong lòng cực kì chấn động.
"Thật là Thần Điện."
Đó là một tòa Cung Điện lộng lẫy, tất cả đều được làm bằng Linh thạch Ngọc Bích, tản ra Linh quang thẳng trời cao. Ở chính giữa, bốn chữ Thanh Long Thần Điện mang theo uy thế khủng bố truyền ra bốn phương, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để một đám người sợ hãi quỳ xuống.
Mỗi cây cột chống đều làm bằng Thủy Nguyên Tinh Trụ, thứ nguyên liệu cấp bậc Tôn Linh cảnh, chính là thứ đúc ra Bát Long Trấn Hải trụ ở thành Nghi An! Mà nơi đây có chí ít là trăm cây cột, bên trên từng Thanh Long quấn quanh, thiên hình bách quái, muôn hình vạn trạng!
Vừa bước vào bên trong Thần Điện thì lập tức ngửi thấy được mùi hương nhẹ dịu truyền ra, thấm mát ruột gán, tinh thần sảng khoái. Đây là một loại dược hương tương đối cao đẳng, thậm chí cả Dung Linh cảnh cường giả cũng bị ảnh hưởng.
"Đây là Thanh Long Thần Điện, là biểu tượng của Thanh Long Giang Tông, cũng là nơi trung tâm của cả Thanh Long Giới này." Vũ Nguyên Lão chậm rãi bước đi, vừa kể cho hắn:
"Ngươi thấy ở nơi cao nhất kia không? Đó là chính là chỗ thờ tự ba mươi đời Tông Chủ của Thanh Long Giang tông ta."
Trần Phong ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy ở bục cao nhất, ba mươi pho tượng Kim Thân sáng rực, khắc lấy ba mươi đời tông chủ. Bọn hắn có những người già nua như ông lão tám mươi, lại có người lại là đàn ông trung niên tuổi tứ tuần, lại có thiếu niên trẻ tuổi.
"Những bức tượng này, chính là thân thể bọn họ trước khi chết hóa thành." Vũ Nguyên lão khom người vái một cái, thể hiện rõ sự thành kính.
Hết chương 302