Nam Việt Đế Vương

Chương 304 : Hắc Đỉnh

Ngày đăng: 13:08 30/04/20


Rầm



Trần Phong từ trên cao ngã bịch xuống, vỗ sạch bụi đất bám trên thân rồi mới nhìn quanh một lượt. Hắc Đỉnh của Tần Thiên đã tự thành không gian, trong đây là một vùng trời bao la bát ngát, tuy nhiên cực độ hoang tàn. Khắp nơi đều là dung nham ma hỏa, xương cốt thi khô, tựa như địa ngục. Lại thấy có từng căn từng căn lao ngục, bên trong là từng bộ xương cốt đen nhẻm, có kẻ đang quỳ, có kẻ đang đứng, có kẻ tay cầm song sắt mà liên tục đập phá.



"Lại thêm một cái."



"Hắc hắc, thật nhỏ yếu. Là đệ tử thế gia nào sao?"



"Ma đầu từ khi nào lại ra tay với những con kiến thế này? Hắn thậm chí còn chưa tu thành Linh hồn."



Những cỗ khô lâu trong ngục đồng thời dõi theo Trần Phong, liên tục nở nụ cười mỉa mai chế giễu.



"Hắn rất nhanh sẽ chết mà thôi. Chuyển Linh Cửu Chuyển, chỉ cần ta đếm một đến chín, hắn sẽ chỉ còn một bộ thây khô. Một, hai...."



Một cỗ khô lâu cười khặc khặc, đếm một mạch từ một đến mười. Chỉ thấy Trần Phong vẫn đứng đó, thản nhiên như chẳng có gì xảy ra.



"Sao có thể?"Tên kia còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì đột nhiên khí thế Trần Phong tăng vọt, theo đó Ma khí Ma Hỏa từ trong amnhr không gian này liên tục rung động, cuộn quanh hắn.



"Là Ma Ngục Cấm Điển! Tên này là ai?"



"Ta không cảm nhận được Linh Hồn của Tần Thiên, đây có lẽ là đệ tử hoặc con của hắn."



Một lời vừa ra, lập tức cả mảnh không gian sôi trào cả lên.



"Ma đầu kia cũng có hậu duệ? Đây là tin tức chấn động đến thế nào?"



"Giết hắn, cho ma đầu kia biết cảm giác của chúng ta!"



"Câm miệng."



Trên trời vang lên tiếng quát, theo đó từng đạo xiềng xích thô to như rồng rơi xuống, quấn quanh từng cỗ thi khô, sau đó siết mạnh.



"A a a!"




"Ngươi nhìn tên kia đi, chín mươi năm trước, hắn là Dung Linh cảnh cường giả, còn ta, chỉ là Chân Linh cảnh đỉnh cao."



"Hắn ỷ vào tu vi cao thâm, một đường truy sát ta, khiến ta mấy phen suýt chết. Cho đến khi, chúng ta tình cờ tiến vào một mảnh chiến trường nơi một vị Pháp Vương chiến tử. Vị Pháp Vương này dù chết đã lâu nhưng Pháp Vực vẫn còn uy năng khủng bố, lập tức lột đi sáu bảy phần Linh Lực của tên kia, biến chúng thành Ma Pháp lực."



"Ta bản thân đã có Linh Năng Kiều, không sợ bị rối loạn, bởi vậy nghịch tập, chém giết vị Dung Linh cảnh cường giả này."



Trần Phong cố gắng điều khiến Linh Năng Kiều, hai viên Linh Hồn Thai được vận dụng đến cực hạn, cuối cùng mới có thể ổn định lại Linh Lực cùng Pháp Lực.



"Thời đại này dạy người tu luyện đều sai, bọn hắn đi sai đường. Bọn hắn dạy cho con cháu, Linh Giả phân chia đẳng cấp, mỗi cái Đại Cảnh Giới đều là lạch trời, không thể vượt qua, không thể khiêu chiến. Bọn hắn dạy cho con cháu, sự kiêu ngạo khi vô địch cùng giai. Bọn hắn dạy cho con cháu, gặp cường giả cảnh giới cao hơn, phải tế ra Linh Phù. Bọn hắn, đều sai."



Gậy trúc lại quét tới, đánh vào đầu gối Trần Phong, lập tức một tiếng rắc giòn giã vang lên, đầu gối hắn liền gãy.



"Tu Luyện Giả, thân chinh bách chiến, tìm sơ hở mà chiến thắng, tìm cơ hội mà đi vào, cầu phú quý trong nguy hiểm."



Thân thể Tần Thiên lại càng thu nhỏ, hóa thành một cậu nhóc mười hai tuổi, Linh văn biến mất, hóa thành Chân Khí.



"Trần Phong, đến đánh. Ngươi là Chuyển Linh Cửu Chuyển, còn ta chỉ là Khai Huyệt võ giả. Ngươi nghĩ sao?"



Trần Phong đã ổn định lại, biết Tần Thiên đang dạy dỗ mình, bởi vậy không còn cợt nhả, Giao Long bay múa, Kiếm quang đầy trời.



Xoẹt!



Đột nhiên một thanh Kiếm khí xuyên phá phòng ngự, trực chỉ cổ họng Trần Phong, chỉ cần nhích thêm một cm nữa thôi thì cổ hắn sẽ bị xuyên thủng!



"Linh Thuật, Khí Thuật, không phải cứ mạnh, cứ tinh diệu là tốt. Nó chỉ tốt khi ngươi đánh ra đúng thời điểm. Đừng phung phí Linh lực của bản thân, thiếu niên."



"Một trận chiến của Linh Giả kéo dài hàng giờ đồng hồ không phân thắng bại là chuyện thường, vì sao? Đơn giản, bọn hắn chiến đấu một cách tùy tiện. Bọn hắn không hề đợi lúc tấn công, mà cứ ỷ vào bản thân có Linh Thuật nào đó rất hùng mạnh để chiến đấu. Cách chiến đấu như vậy, chỉ có lũ não tàn mới sử dụng."



Tần Thiên đạp lên đầu một con Giao Long của Trần Phong, lại nghiêng người né tránh Kiếm quang, gậy trúc gõ nhẹ vào đỉnh đầu của hắn. Không ngờ một kích này uy lực cực lớn, xuyên phá phòng ngự của hắn, khiến Trần Phong suýt nữa bất tỉnh.



Hết chương 304