Nam Việt Đế Vương
Chương 316 : Long tinh thất cấp
Ngày đăng: 13:08 30/04/20
Thừa cơ này hắn bay thẳng lên cao, trong tay hiện ra một mặt ấn, đón gió mà lên, hóa thành một mặt Kim Long ấn phương viên mấy mét, ầm ầm đè xuống, nghiền nát thân thể con Long thú!
"Thật khủng khiếp."
Trần Phong nhìn ảo ảnh Đông Sơn Thần trống, trong lòng có chút run rẩy. Một chiêu này uy lực tính ra còn mạnh hơn tất cả các Linh thuật mà hắn đang có gộp lại.
Không có Đông Sơn Thần trống, thực lực hắn chỉ có thể xếp trong top hai mươi, nhưng nếu có một chiêu này, hắn tuyệt đối tự tin bản thân có thể nằm trong top mười, thậm chí là hơn! Tuy nhiên hắn sẽ không tùy tiện vận dụng, bởi vì nơi đây là Đông Hải Lạc Long quốc, nói không chừng có kẻ nhận ra được.
Hắn nhanh tay xẻ con Long thú, moi được viên Long tinh lục cấp ra rồi cho vào Nhẫn không gian. Xong xuôi lại tiếp tục tìm đến vị trí của Lạc Hoa Mân. Hắn phát hiện cô nàng đã liên tục thay đổi vị trí, hơn nữa với tốc độ cực nhanh, chứng tỏ đang xảy ra chuyện gì đó.
"Hả?"
Trần Phong đột nhiên thấy cô nàng dừng lại, liền nhíu mày, cảm giác không ổn xông lên đầu.
"Cô nàng đã bị bắt kịp, hay là tìm được nơi trốn thoát? Ta trước hết cứ thám..."
Hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì chấm sáng trên tấm bản đồ biến mất, chứng tỏ tấm bản đồ của cô nàng đã bị hủy đi mấy!
"Chẳng lẽ là kẻ địch tấn công, hoặc là do chính cô nàng phá hủy? Có lẽ nào..."
Trần Phong dần bay chậm lại, phong bế khí tức của bản thân, chỉ lướt đi trên mặt đất mà thôi, đến khi cách vị trí của Lạc Hoa Mân chừng một cây số thì hắn bay chậm lại, quan sát từ xa.
Hắn thấy được bốn năm tên Long tộc thiếu niên đang đứng trên một hang động lớn. Bọn hắn vận dụng Long thuật, hóa thành một đám Giao Long, Ly Long, Bà Long, Sa Long,....chui thẳng vào trong hang.
"Mẹ nó, ả ta bỏ trốn rồi!"
Một tên thu lại Long thuật, tức giận chửi ầm lên.
"Quả nhiên mang một tia Thánh huyết, thực lực không hề tầm thường. Vốn cứ nghĩ cô ta nằm trong top hai trăm, nhưng xem ra là còn hơn thế nữa."
Một tên trông như đội trưởng lên tiếng, chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhắm nghiền lại. Sau đó cổ họng gã rung lên bần bật, theo đó một cỗ sóng âm nhanh chóng truyền ra, phạm vi bao phủ không ngờ đến cả chục cây số!
Từ xa cũng có một nhóm người khác lao tới, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng cực độ kiêu ngạo. Mà những kẻ xung quanh cũng cười ha hả, bọn hắn thân là Long tộc huyết mạch thuần chính, bởi vậy cực kì tự hào, không xem ai ra gì
"Ngao Thị Ngao Bạch Lãng. Là người Ngao Thị!"
"Tạp huyết thì có sao? Tin ta đem hàm răng ngươi nhổ hết không?"
Song Vân Nham từ trong đám đông đi ra, đồng thời chụp lấy một tên Long tộc. Gã lúc nãy là kẻ lúc nãy đã chê hắn "xách dép cho Kình Quang Hiên cũng không xứng".
"Tôi, tôi..." Tên kia run rẩy, đang định biện minh thì một bộ hàm nhọn lưởm chởm đã cắn tới, nhai đầu hắn nát vụn.
"Khá ngon, quả nhiên là Kình tộc nhà ngươi có khác."
Song Vân Nhâm liếm liếm bờ môi, trên đó còn có vài giọt máu ngưng tụ lại mà rơi xuống mặt đất.
Kinh hãi....
Một cảm giác sợ hãi bao trùm khắp không gian, không ít kẻ lập tức tránh ra xa. Tên Long tộc lúc nãy thuộc Kình Long tộc, vốn định nịnh nọt lấy lòng Kình Quang Hiên, ai ngờ chưa kịp nhận chỗ tốt thì đã chết mất xác.
"Ta ngửi thấy mùi quen thuộc..." Hắn quay người nhìn sang, chỉ thấy Trần Phong đang núp trong đám đông, liền cười lớn:
"Thú vị, nào, quyết chiến lần nữa."
"Đúng vậy, quyết chiến lần nữa!" Kinh Quang Hiên từ trên trời lao xuống, cánh tay phải trương phồng lên, phút chốc đã có đường kính một mét!
"Tiếp chiêu!"
Song Vân Nhâm lộ ra vẻ tức giận, lập tức phản công. Hai nắm đấm va vào nhau tức thì nổ vang, sóng xung kích thổi bay ba bốn tên yếu ớt gần đó, mà mặt đất cũng lún xuống cả mét!
Hết chương 316