Nam Việt Đế Vương

Chương 338 : Trở về

Ngày đăng: 23:03 07/03/21


Đợi mấy tên Hải Yêu đi xa Trần Phong mới thở phào một hơi, nhưng Nguyễn Giang Long đã lập tức nói:



"Ta cần đi ngay lập tức." Nói chưa hết câu, hắn đã một chưởng đánh vỡ cửa sổ, sau đó hóa thành Hà Bá thân, đuôi cá thân người, phóng ra ngoài biển khơi. Trần Phong thấy thế biết chuyện không ổn, lập tức đuổi theo.



"Sư huynh, có chuyện gì sao?"



"Những kẻ này chỉ là đám thăm dò, nhưng chỉ vài chục phút nữa sẽ có Hải Yêu cấp bậc Huyền Long cảnh đuổi đến! Dù chú em lúc đó là Long tộc, bọn chúng cũng chẳng quan tâm."



Trần Phong lúc này mới hiểu ra, bèn hóa thành hình thái Long nhân, tốc độ trong nước lập tức tăng lên cả chục lần.



Hai người bọn hắn bơi được khoảng mười phút thì ở xa xa, đám Hải Yêu kia cũng đã đuổi đến. Thấy căn phòng trống không thì một tên Huyền Long cảnh Hải Yêu không kiềm nổi cơn giận, một chiêu bóp vỡ đầu mấy tên Hải Yêu thấp kém, quát:



"Sao các ngươi không chặn chúng lại? Vì chúng là Long tộc hay sao?"



Mấy tên còn lại run lẩy bẩy, không dám trả lời.



"Rác rưởi! Mau báo cho các vị Dung Long cảnh, ta sẽ tìm cách tìm chúng."



Nói rồi, tên Hải Yêu này liền phóng đi, tốc độ không ngờ cực kì khủng khiếp, thoáng chốc đã đuổi kịp hai người Trần Phong.



"Các ngươi đây rồi." Gã cười ha hả, cây đinh ba trong tay rực sáng, hóa thành ba luồng Thủy tiễn, phập phập phập bắn xuyên thân thể Nguyễn Giang Long.



Thấy cảnh này thì gã lập tức ngậm miệng lại, nhíu trán, nghĩ thầm:



"Sao có thể đơn giản như vậy?"



Hắn vừa nghĩ đến đây thì hai người Trần Phong đã nổ tung, hóa thành hai đầu Thanh Long, đầu đuôi quấn chặt lấy nhau, hóa thành Thanh Long Luân, xoẹt một tiếng cắt tới!



Tên kia nhanh như cắt né sang một bên, tuy nhiên Thanh Long Luân vẫn kịp cắt trúng vây, khiến gã kêu lên một tiếng đau đớn.



"Là bẫy!"







"Ánh Nguyệt, có phải là Đặng Ánh Nguyệt? Cô ấy đến từ Tây Phủ thành Minh Dương?"



"Đúng rồi." Trần Phong cũng ngạc nhiên không kém.



"Trời ơi, không ngờ ngươi lại biết cô ấy đấy! Đi, đi với ta, ta chỉ cho."



Hai người bọn hắn đi vòng vèo một hồi lâu, hỏi ra mới biết, cách đây một tuần, Thanh Hoa Viện có tổ chức một cuộc đấu cho Chuyển Linh cảnh nhằm chọn lọc ra những người xuất sắc để tham gia Chuyển Linh thí luyện của Thanh Long Giang tông. Ánh Nguyệt ban đầu cũng không có quá nhiều người đặt kì vọng, dù sao cô nàng vẫn chưa tu luyện đến Chuyển Linh viên mãn, khó có thể cạnh tranh với những người khác. Nhưng không ngờ cô nàng lại thành công, một đường đánh vào chung kết, chỉ chịu thua Nguyễn Trúc Quỳnh - người được công nhận là số một trong Chuyển Linh cảnh ở Thanh Hoa viện.



Thành tích này thật sự quá kinh người, khiến cho ai nấy trong Thanh Hoa viện đều biết tiếng, khiến cho đó là chủ đề bàn luận trong cả tuần qua.



"Nè nè, ta tên là Nguyễn Mỹ Duyên, có gì nhớ nhắc đến ta trước mặt cô ấy nhé." Thiếu nữ cười hì hì, giọng nói du dương rất là dễ nghe.



Trần Phong cười đáp:



"Nhất định rồi."



Hai người vừa nói xong thì cũng đến trước phòng của Ánh Nguyệt, lúc này đây hắn thấy có mấy chục người đang vây quanh, không khỏi cau mày, lập tức vượt lên trước, cố gắng lách qua đám đông, tiến vào bên trong.



Giờ đây Ánh Nguyệt đang đứng đối mặt với bốn tên đệ tử, hai nữ hai nam, nữ thì dung mạo xinh đẹp, nam thì tuấn tú, trông qua xinh đẹp mười phần. Bọn hắn đều là nhân tài trong Thanh Hoa Viện, hai nam đệ tử lần lượt là Xuân Tùng cùng Tấn Phát, còn hai nữ đệ tử là Lê Thị Lam cùng Lê Thị Hằng.



"Ánh Nguyệt, ngươi còn dám hành hung người khác?"



Tấn Phát quát lớn, một chiêu đánh lui Ánh Nguyệt, sau đó gầm lên:



"Đừng nghĩ rằng đạt được thành tựu như vậy là rất kinh người, không xem ai ra gì, nên biết, ở trên đời này còn nhiều người giỏi hơn ngươi. Ngươi có thể đạt hạng hai Chuyển Linh cảnh của Thanh Hoa viện chúng ta, nhưng đừng có khinh người quá đáng. Có ta ở đây, ngươi không đừng mơ đụng đến một cọng tóc của Lê Lam!"



Linh Nhi lúc này chạy lại đỡ Ánh Nguyệt, trừng mắt nhìn hắn:



"Phi, không biết xấu hổ. Ngươi muốn đánh, có giỏi thì đến đây, còn làm ra vẻ dạy đời người khác. Loại như ngươi, chính là rác rưởi nhất!"



"Con nhóc này, không ai dạy ngươi sao? Thế thì để ta dạy ngươi, tôn trọng bề trên là thế nào!" Gã bừng bừng lửa giận, vung tay lên định tát cô bé, nhưng đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí khủng khiếp ập tới, khiến hắn không dám di chuyển dù chỉ một li.



"Việc dạy dỗ Linh Nhi, không đến thứ rác rưởi như ngươi phải lo."



Hết chương 338