Nam Việt Đế Vương
Chương 339 : Cười
Ngày đăng: 23:03 07/03/21
"Anh ấy trở về rồi."
Linh Nhi hét lên đầy sung sướng, sau đó liền chỉ tay về phía bốn người nọ, giọng nói đầy tức giận:
"Là bọn họ mấy ngày nay liên tục làm phiền chị Ánh Nguyệt!"
Cô bé vung vẩy hai nắm đấm, phồng má lên, liên mồm nói:
"Hắn, hắn, còn có ả ta, còn có ả này nữa! Đều là đám người không biết liêm sỉ."
"Con nhóc, câm..." Tấn Phát cau mày, bàn tay đánh vào hư không, Linh lực ngưng tụ thành một viên cầu, nhưng chưa kịp tấn công Linh Nhi thì đã bị đánh bật trở lại, thẳng vào mặt gã.
Gã thấy vậy thì càng nhíu chặt mày hơn, nhẹ nhàng phá vỡ viên cầu, thản nhiên nói:
"Là ngươi ra tay?"
Trần Phong không đáp, chỉ đi về phía Linh Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, lại nhìn sang Ánh Nguyệt, thấy khóe môi cô nàng còn vương lấy tia máu, lập tức lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch sẽ, cười nói:
"Đừng lo, đã có ta ở đây."
Ánh Nguyệt nghe vậy thì hai hốc mắt ướt át, đành phải quay sang một bên, cố gắng bình tâm nói:
"Cậu cẩn thận một chút."
Tấn Phát thấy Trần Phong không ngờ dám ngó lơ mình, không khỏi bừng bừng lửa giận, quát lớn:
"Dám khinh thường..."
Gã vốn định nói "Dám khinh thường ta" nhưng một chữ "ta" này chưa kịp phun ra khỏi miệng thì đã thấy Trần Phong vọt tới, nắm đấm như đạn pháo nện lên khuôn mặt hắn, kèm đó là một tiếng gầm:
"Dám con mẹ nhà ngươi!"
Bành!
Linh lực hộ thể bị nghiền nát, cả thân hình của Tấn Phát bị Trần Phong nện vào trong bức tường, đầu lâu xuyên qua bên kia, chỉ còn sót lại thân hình treo lủng lẳng.
Ba người bọn hắn vào trong phòng, thấy nơi đây đã thành một bãi chiến trường, đồ đạc không còn một cái nguyên vẹn. Hiển nhiên trước khi Trần Phong tới, Ánh Nguyệt cũng ăn không ít khổ cực.
Thấy cảnh này thì Trần Phong nhíu mày, nói:
"Ngọc Linh đâu? Hà My đâu?"
Linh Nhi nghe vậy liền nhanh nhảu đáp:
"Chị ấy đang bế quan,tu luyện lên Linh cảnh, cũng đến một tháng rồi. Còn Hà My, cậu ấy cả tháng nay không gặp mặt, nghe bảo đang phải tu luyện, không tách ra được."
Trần Phong nghe vậy thì thở dài, sau đó lại hỏi sang chuyện của Ánh Nguyệt. Cơ bản cũng không có gì đặc biệt, Ánh Nguyệt tu thành Chuyển Linh cảnh bát chuyển, sau đó học được Linh thuật Nguyệt Luân, nhờ vậy thắng như chẻ tre, tiến vào chung kết. Mà ở vòng loại, cô nàng đã đánh bại Lê Thị Lam, khiến cô ả mất tư cách tham gia nhóm mười người tham dự Chuyển Linh thí luyện của toàn tông, bởi vậy ghi hận. Cộng với thù oán trước đây nên mới gọi thêm người đến gây sự. Mấy lần trước chỉ là phái người đến phá phòng ở của Ánh Nguyệt để cảnh cáo, nhưng lần này quyết ra tay, đáng tiếc là gặp phải Trần Phong.
Ánh Nguyệt nhìn một vòng quanh căn phòng, không khỏi thở dài một tiếng, nói:
"Cũng vừa khéo, đang định về nhà một chuyến, nên cũng không cần dọn dẹp gì nữa."
"Về nhà, cô định về thành Minh Dương sao?"
Ánh Nguyệt ừm một tiếng, đáp:
"Gia tộc gặp chuyện, cần phải về gấp."
"Gặp chuyện? Chẳng lẽ có kẻ nào gây chuyện với Đặng gia?"
Trần Phong cảm thấy hơi quái lạ, bởi giờ đây thành Minh Dương không còn Triệu gia, chỉ còn hai nhà Đặng Phạm độc bá, sao lại có chuyện được?
"Cậu đi ba tháng nay, có nhiều điều không biết. Giờ đây thế cục ở thành Minh Dương cực kì phức tạp, chỉ trong vòng hơn một năm mà đã biến đổi thấy rõ."
"Vì lệnh của Việt Vương nên các thế lực không còn dám tích trữ Linh khí làm của riêng, nên giờ đây nơi nơi đều có thể tu luyện. Hơn nữa gần đây tần suất bão Linh khí ngày một lớn hơn, bởi vậy Linh khí ở thành Minh Dương đã khôi phục đến trình độ của mấy trăm năm trước."
"Cũng vì thế có không ít các thế lực ở Đông Phủ, vốn là tiểu gia tộc, hoặc là tán tu thừa cơ này Tây tiến, tìm chỗ cắm dùi. Bọn hắn không những thực lực mạnh, nhân số lại đông đảo. Giờ đây đã có tới mấy trăm người đổ bộ thành Minh Dương, lập nên cái gọi là Đông Minh, là thế lực đứng đầu thành Minh Dương."
"Ngoài ra, còn có mấy cái tiểu gia tộc của thành Minh Dương, vốn thần phục hai nhà Đặng Phạm, nay thừa cơ phất lên, lập thành Thất gia, luôn tìm cách đối đầu chúng ta."
"Chưa kể ở phía Tây, một số dân tộc cũng cảm nhận được thời thế thay đổi, bởi vậy đã cho người ra đóng quân ở bên ngoài thành Minh Dương, số lượng nghe đồn đã lên tới ngàn người!"
"Thế lực ngầm ở trong thành cũng mọc lên như nấm, những Hắc Hội trước đây nay hấp thu những tên tán tu từ Đông Phủ, càng thêm lớn mạnh, đã đủ sức uy hiếp hai nhà chúng ta. Trong số chúng có không ít là cuồng đồ, tội phạm truy nã chạy trốn đến."
Trần Phong nghe xong, không khỏi hoa mắt. Vốn trước đây thành Minh Dương thế cục đơn giản, ba nhà độc bá, Thợ săn công hội đứng ngoài cuộc, còn mấy cái Hắc hội thì chỉ dám hoạt động dưới sự cho phép của ba gia tộc. Giờ đây thì hay rồi, loạn thành một đoàn!
Hết chương.