Nam Xấu Khó Gả
Chương 14 : Kế hạ độc
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Ngày tháng như thoi đưa, đảo mắt đã qua một tháng. Phương Vân Tuyên ngày ngày đến huyện thành mở quán, sau khi bán xong hoành thánh lại tới khu tạp phẩm thành nam bán đồ gỗ điêu khắc. Mới đầu cũng không thuận lợi lắm, nhưng nửa tháng sau việc buôn bán dần dần khởi sắc. Hoành thánh một ngày có thể bán được trên dưới trăm chén, cây trâm bằng gỗ và đồ vật trang trí mỗi ngày cũng có thể bán được năm - ba cái; gộp số tiền của cả hai cái lại chẳng những đủ tiền lo cơm nước thuốc mem mà thỉnh thoảng còn có dư bạc để mua ít thứ bổ dưỡng cho Phương Thế Hồng dùng.
Thu đi đông lại, Phương Vân Tuyên trước sau như một đi sớm về trễ. Hôm nay từ huyện thành trở về thì trên không trung có bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Tuyết rơi ngày càng lớn, khắp núi đồi đều phủ một màu trắng xóa, không khí lạnh lẽo tươi mát. Khắp nơi không có người, chỉ có mình hắn đẩy xe cút kít chậm rãi đi về phía trước trong màn tuyết.
Chờ Phương Vân Tuyên về đến nhà thì xiêm y trên người đã sớm bị hạt tuyết làm ướt. Hắn buông xe đẩy ra, dỡ bếp lò và đồ vật trong xe xuống, phủi phủi bông tuyết bám trên người rồi mới đến phòng Phương Thế Hồng trước.
Thân thể Phương Thế Hồng ngày càng yếu, mỗi ngày Phương Vân Tuyên không dám rời đi lâu, bán hoành thánh xong thì vội vã chạy về nhà, chỉ sợ Phương Thế Hồng không có người hầu hạ bên cạnh sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn.
“Phụ thân.”
Phương Vân Tuyên gọi một tiếng, Phương Thế Hồng nhắm nghiền hai mắt, hơi thở ồ ồ, trong cổ họng có tiếng khò khè của đàm. Phương Vân Tuyên lau mặt lau tay cho ông, thấy tinh thần ông không tốt không dám làm ồn, dém góc chăn lại cẩn thận rồi về lại căn nhà cỏ của mình thay y phục khác.
Xiêm y trên người đã ướt sũng, Phương Vân Tuyên cởi ác khoác lộ ra vòng eo khỏe khoắn. Gương mặt Phương Sửu Nhi tuy xấu xí nhưng thân thể này lại đều đặn cân đối, hai chân thẳng tắp thon dài, thắt lưng có hơi gầy, làn da non mềm trắng nóng, vật ở bụng dưới cực kì tinh xảo xinh đẹp, vừa thấy là biết ngay chưa từng được dùng, hồng hào đến mức ngay cả Phương Vân Tuyên cũng không dám nhìn vào. Thân thể này quá ngây thơ, làm cho lúc Phương Vân Tuyên mới xuyên qua còn sợ hãi một phen.
Thay xiêm y xong, lại đi thu xếp cơm chiều. Hiện giờ ăn cơm cũng phải chiều theo Phương Thế Hồng. Ông không thể ăn đồ quá cứng, mỗi bữa cơm Phương Vân Tuyên đều phải cẩn thận lựa chọn làm ít đồ mềm mềm dễ tiêu hóa lại phải có dinh dưỡng.
Hôm nay làm cháo gạo tẻ táo đỏ, ăn kèm với dưa muối trong tuyết do chính hắn làm. Món chính là bánh bột bắp hạt kê, lại làm thêm món bánh hạnh nhân sữa bò làm điểm tâm cho Nam ca nhi.
Phùng Thanh Liên mừng rỡ, biết ngay là chỉ cần lấy việc làm thiếp của Phan Tử Hàm ra là cô tuyệt đối sẽ mắc câu mà. Nàng dùng ngón tay chỉ chỉ bọc giấy trong tay Thư Mặc nhẹ nhàng nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi. Muội rắc cái này vào trong đồ ăn của Phương Sửu Nhi là được.”
“Đây là… cái gì?”
Đôi mắt đẹp của Phùng Thanh Liên cong lên cười nói: “Thạch tín!”
Thư Mặc cảm giác tay mình như đang cầm một hòn than nóng bỏng, chỉ muốn phủi tay ném bọc giấy này đi. Nhưng Phùng Thanh Liên đã nắm chặt lấy cổ tay cô, tay lại dùng sức mạnh mẽ bóp chặt cổ tay Thư Mặc lại, ngoan độc nói: “Ngươi có thể suy nghĩ cho kĩ. Ngươi làm việc này là có thể làm thiếp của Phan lang. Nếu không làm, hừ, hôm nay ngươi đừng mơ toàn mạng bước ra khỏi cánh cửa này nữa.”
Thư Mặc lạnh toát cả người, cứ run lên bần bật, nước mắt ầng ậc, cầu xin năn nỉ: “Thiếu nãi nãi, nô tỳ không dám, không dám mà, ngài đừng bảo nô tỳ giết người, nô tỳ không dám.”
“Im miệng!” Phùng Thanh Liên quát lớn: “Ai bảo ngươi giết người? Phương Sửu Nhi phát bệnh đột ngột không kịp chữa trị bạo bệnh mà chết, có quan hệ gì với ngươi?”
Nước mắt Thư Mặc ngừng chảy trợn mắt nhìn Phùng Thanh Liên, dường như không rõ nàng vừa nói gì.
Phan Tử Hàm lại bước đến khuyên nhủ: “Thư Mặc, muội muội ngoan, muội xem ca ca đáng thương đây này. Muội cũng thấy rồi đó, ngày ấy ta bị Phương Sửu Nhi đánh thảm biết bao nhiêu. Thù này ta nhất định phải báo, muội chỉ đang giúp ta rắc thuốc này vào trong đồ ăn của hắn thôi. Yên tâm đi, ta quyết không để muội gặp nguy hiểm đâu. Sau khi Phương Sửu Nhi chết rồi Thanh Liên sẽ lập tức lập linh đường phát tang nói Phương Sửu Nhi chết vì bệnh. Qua một hai ngày, cùng lắm là đầu thất sẽ chôn hắn đi. Người thì chết xác đã chôn, lại không bằng không chứng, chỉ còn lại lão già Phương Thế Hồng cũng bệnh sắp chết đến nơi. Mà ở đây, Phương gia lại chẳng có ai thân thích, cũng chẳng có ai thèm đến xem xét thăm hỏi, việc này có kẻ nào biết được nữa. Phương Sửu Nhi chết rồi gia nghiệp Phương gia sẽ thuộc sở hữu của Thanh Liên. Đến lúc đó ba người chúng ta sẽ ở bên nhau sống vui vẻ, chẳng phải là ao ước của người ngoài đó sao!”
Thư Mặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phan Tử Hàm. Mặt mày gã như tranh vẽ, ánh mắt nhìn mình lại nhu hòa mênh mông sóng nước, làm như thâm tình vô hạn. Thư Mặc đã động tâm, cô mơ màng đi ra, bọc thạch tín trong tay như con dao quấn chặt vào tay cô, ném không được, tránh không thoát. Lúc cô ra ngoài đã nghĩ: cô xong rồi, đã lên thuyền giặc, chết chắc rồi.