Nam Xấu Khó Gả
Chương 15 : Hạ độc mưu hại
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Phương Vân Tuyên không biết đại họa sắp gần tới, ngày ngày vẫn như cũ hối hả kiếm sống. Sau khi dọn quán thì về nhà chăm sóc Phương Thế Hồng, nấu nướng hầu hạ ông trong cuộc sống hàng ngày, bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi.
Ngày đêm luân phiên, thời gian thấm thoát trôi qua. Đảo mắt lại qua nửa tháng, thời tiết dần lạnh hơn, nước đã đóng băng, thở ra thôi đã thành khói trắng. Phương Vân Tuyên đẩy xe về nhà chỉ cảm thấy mình và đất đá khắp núi đồi giống nhau sắp bị đông cứng.
Thời tiết rất lạnh, phòng thiên lại chất chồng không ít tạp vật. Phương Vân Tuyên không dám đốt lò trong phòng sợ cháy, thế là chuyển Phương Thế Hồng về nhà cỏ của mình. Nơi đó có một cái giường sưởi, đốt lên thì căn phòng không còn lạnh nữa. Phủ than vụn lên, lại che kín lửa thì giường sưởi sẽ nóng suốt cả ngày. Như vậy Phương Vân Tuyên sẽ yên tâm để Phương Thế Hồng ở nhà, còn mình thì ra ngoài bán hoành thánh.
Vào nhà ấm áp một hồi Phương Vân Tuyên mới cảm thấy như đã sống lại. Hôm nay tinh thần Phương Thế Hồng không tệ ngồi dựa vào giường sưởi nhìn Phương Vân Tuyên làm việc. Trong miệng mặc dù mắng hắn làm nhục giới văn học, mất hết thể diện của người đọc sách, nhưng trong lòng lại rất áy náy. Nếu như không mắng hắn Phương Thế Hồng chỉ sợ mình sẽ khóc rống lên bất cứ lúc nào.
“Cả ngày kiếm tiền, làm gì còn bóng dáng người đọc sách nữa chứ? Giống hệt như dây xâu tiền.”
Phương Vân Tuyên cúi đầu gạt đồng tiền trong rổ nghe vậy mỉm cười, ngón tay dừng một chút rồi lại tiếp tục đếm.
Phương Thế Hồng cảm thấy lòng như bị kim đâm, rốt cuộc vẫn rớt nước mắt nhưng lại không dám để Phương Vân Tuyên nhìn thấy, lén lút trốn trong chăn lau đi.
Đếm tiền xong Phương Vân Tuyên đi nấu cơm. Hắn đã tích góp được hai xâu tiền, qua mấy ngày nữa sẽ gom được đủ năm lượng bạc, trước năm mới là bọn họ có thể dọn lên huyện thành ở rồi.
Thời tiết rét lạnh, Phương Vân Tuyên muốn nấu lẩu, thịt kho tàu, sườn hầm đậu que, thêm thịt viên, bún tàu, hấp chung với nhau là thành một nồi lẩu nóng hầm hập.
Hắn đang cắt rau vào nồi, vừa thấy đã chín thì nhũ mẫu bế Nam ca nhi đi tới, vừa thấy Phương Vân Tuyên đã than thở: “Sửu thiếu gia, ngài mau dỗ đi, Nam ca nhi ầm ĩ cả ngày nay rồi, cứ nhất quyết phải đi tìm ngài, nô tỳ cũng hết cách rồi.”
Thư Mặc thấy Phương Vân Tuyên đã biến từ ma thành người chợt bừng tỉnh. Trước mắt chợt sáng ngời, lóa đến mức làm cho cô phải nheo mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì Phương Vân Tuyên đã lại như bình thường, vẫn mặc bộ xiêm y như bình thường, lúc nói chuyện cũng không còn âm khí lạnh lẽo như ma quỷ nữa.
Không tài nào nghĩ ra được, Thư Mặc run giọng hỏi ngược lại: “Ngài... là người hay là quỷ?”
Phương Vân Tuyên cười gượng đáp: “Là quỷ.” Nếu không phải chiếm lấy thân thể này của Phương Sửu Nhi thì hắn đã thực sự là quỷ rồi.
Thư Mặc lại run run, ôm chăn rụt lui vào trong giường, ánh mắt rời rạc nhìn Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên đứng bên giường trong lòng sốt ruột, hắn phải nhanh chóng rời khỏi Phương gia. Phùng Thanh Liên và Phan Tử Hàm đã nổi sát tâm với hắn, lần này hắn có thể may mắn thoát được nhưng lần sau có lẽ sẽ không còn vận khí tốt như vậy nữa. Cách duy nhất hiện giờ là thừa dịp bọn họ chưa phát hiện chạy trốn suốt đêm, đánh đòn phủ đầu đến huyện nha tố giác việc này. Nếu muốn tố cáo không có người làm chứng sao được.
Hắn cũng bất chấp cái gì phong độ thừa dịp Thư Mặc còn đang sững sờ phủ trùm chăn bông lên người cô rồi bao chặt lại, lại xé màn giường thành mảnh dài trói lại hai ba vòng kéo ra khỏi phòng ném thẳng lên xe đẩy.
Kế tiếp về lại nhà cỏ đón Phương Thế Hồng, Phương Vân Tuyên không dám nói thật chỉ sợ ông tức giận không thở được. Phương Thế Hồng hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hắn chỉ mập mờ lấp liếm che dấu.
Phương Vân Tuyên sợ kinh động người nên chờ đến khi tất cả phòng tắt đèn, Mã Tam giữ cửa cũng ngủ chết mới lặng lẽ cõng Phương Thế Hồng đi ra, dìu ông ngồi lên xe đẩy xong lại nhét chăn hai bên lên, xác định sẽ không ngã xuống mới yên tâm đẩy xe ra cửa.
Phương Thế Hồng hoàn toàn mơ màng, hỏi lại không hỏi ra, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ. Thân thể cũng không làm chủ, muốn giãy dụa cũng giãy dụa không được, chỉ có thể tùy người sắp xếp. Ông muốn mở miệng nói chuyện thì trong chăn bên cạnh ông đột nhiên truyền đến một tiếng nữ tử khóc mơ hồ không rõ. Da đầu Phương Thế Hồng chợt dựng tóc gáy, trái tim nhảy tới cổ họng. Phương Vân Tuyên xưa nay ổn thỏa, chưa từng vội vàng như vậy. Ban ngày còn bình thường, ban đêm đột nhiên lại muốn suốt đêm rời khỏi Phương gia còn lén lút như vậy, càng nghĩ càng sợ hãi. Phương Thế Hồng cũng biết đây là chuẩn bị xảy ra chuyện lớn gì đó, bằng không Phương Vân Tuyên nhất quyết sẽ không làm như thế. Ông dứt khoát nhắm hai mắt lại cái gì cũng không hỏi, dù sao mạng hai phụ tử bọn họ đã cột chung một chỗ, hài tử làm thế nào ông cũng đều đi theo.