Nam Xấu Khó Gả

Chương 24 : Tai họa bất ngờ

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Editor: demcodon



Phương Vân Tuyên làm cá tại bờ sông, cạo vảy, móc nội tạng, rửa sạch sẽ; vừa trở về cắt đôi cá ra, một nửa nấu canh, một nửa chiên dầu.



Đầu cá chặt thành hai nửa chiên sơ trong chảo dầu đến khi hai mặt vàng óng ánh, tiếp theo thêm nước nấu canh, thổi lửa lớn nấu, qua mười phút thả đậu hủ non vào nồi nước lại nấu, dùng lửa nhỏ nấu đến nước canh đổi thành màu trắng sữa. Gần ra nồi thì thêm muối và tiêu xay tăng hương vị.



Lão Lục đã làm bột mì xong, làm bánh phải dùng nước ấm trộn với bột mì, thêm chút đường ủ bột một lát, nắn cục bột thành sợi dài, chia thành cục bột nhỏ, ấn dẹp cán mỏng, bôi dầu mè, rắc muối tiêu. Sau đó lặp lại chồng lên nhau, kéo dài quấn thành hình tròn, lại cán thành viên bánh là có thể để vào nồi chiên. Bánh chiên ra trình tự rõ ràng, ăn thơm xốp giòn. Lão Lục vừa làm phụ bếp cho Phương Vân Tuyên vừa lấy bánh mới gắp ra trong chậu ăn, nhai lốp rốp lốp ăn đến khóe miệng ứa ra dầu.



Chiên hơn ba mươi cái Phương Vân Tuyên cảm thấy đã đủ nên lấy bánh đã chiên xong và múc canh cá ra giao cho lão Lục: “Ngươi bưng cho các huynh đệ đi, ta lại hấp xôi ngọt thập cẩm, giữ ấm ở trong nồi, các ngươi cơm nước xong thì nhớ đến đây lấy.”



Lão Lục ừ một tiếng lại hỏi: “Cơm của Đỗ tướng quân cũng là ngươi đưa đi?”



Phương Vân Tuyên gật đầu trả lời: “Ta đi, thuận tiện đón Nam ca nhi về. Một lát ta sẽ chiên con cá này rồi bưng qua cho y.”



Lão Lục nhìn nhìn khúc cá còn dư lại vui đùa nói: “Chỉ có Đỗ tướng quân? Huynh đệ chúng ta đâu?”



Phương Vân Tuyên cười nói: “Đều có! Nhiều thế này mà, một mình y sao ăn hết. Ta chiên hết, cơm nước xong cho các huynh đệ dùng nhắm rượu.”



Lão Lục lúc này mới hi hi ha ha đi, kêu Phương Vân Tuyên đừng vất vả quá, có chuyện gì muốn giúp cứ việc nói.



Xôi ngọt thập cẩm dễ hấp, bánh chiên và nấu canh cá cần kỹ thuật, gạo nếp cũng ngâm đủ, chỉ cần trộn màu bỏ vào nồi hấp chín là được. Khó làm nhất vẫn là chiên cá.



Phương Vân Tuyên vừa rồi khi cắt cá đã băm hành gừng tỏi nhét vào bụng cá khử mùi, lại thoa một lớp muối bọt lên mình cá, làm cho thịt cá ngon miệng.
Phương Vân Tuyên dỗ cho Nam ca nhi ngủ cũng bắt đầu mơ hồ, trong mơ màng dần dần chìm vào giấc ngủ. Khi đang ngủ sâu trong doanh trại đột nhiên loạn lên, không biết là ai hô to một tiếng: “Có thích khách!” Đi theo chính là truyền đến tiếng bước chân hỗn độn và tiếng binh khí kim loại chạm vào nhau.



“Bảo vệ Tướng quân!”



“Bắt thích khách!”



Phương Vân Tuyên thông minh tỉnh táo dùng tấm thảm quấn chặt Nam ca nhi, vừa ôm bé đi ra thì nhìn thấy bên ngoài loạn thành một cục, tất cả mọi người đều hoảng loạn. Trong tay Vi Trọng Ngạn mang theo một cây côn chui ra từ lều của Đỗ Ích Sơn, tròng mắt đều đỏ hỏi: “Thích khách đâu?”



Huynh đệ trực đêm quỳ trên mặt đất không chịu nổi phát run, bên cạnh hắn còn có hai thi thể đang chảy máu đầm đìa, hắn ngay cả nói cũng nói không nên lời, nước mắt tuôn đầy mặt. Hắn nghẹn ngào vài tiếng, đứt quãng nói: “Phó tướng, đều là thuộc hạ làm việc bất lực, xin Phó tướng trách phạt!”



Vi Trọng Ngạn tức giận đến dậm chân: “Ta phạt ngươi cái rắm đó! Ngươi tuần tra ban đêm kiểu gì vậy? Thích khách vào bằng cách nào? Đỗ tướng quân bị người ám sát, thích khách làm sao có thể bình yên chạy thoát? Nói! Có phải ngươi ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với lão tặc Nghiêm Kinh kia ám hại Tướng quân hay không?”



Binh sĩ tuần tra ban đêm đã khóc đến thở hổn hển, hắn vốn đang tự trách lại nghe Vi Trọng Ngạn nói hắn ăn cây táo rào cây sung, trong lòng lập tức nổi điên đứng lên quát Vi Trọng Ngạn: “Ta ăn cây táo rào cây sung? Khi lão tử đi theo Đỗ tướng quân còn không biết ngươi ở đâu đái dầm chơi bùn đâu. Ngươi mở mắt nhìn xem, ta cũng liều mạng nè!”



Trên người binh sĩ kia đan xen ngang dọc, có hai vết đao sâu. Hắn vỗ ngực, gương mặt vặn vẹo, giọng nói khàn khàn làm cho lòng người run rẩy.



Vi Trọng Ngạn cũng hiểu được việc hôm nay không thể trách hắn, thích khách đột nhiên tập kích ban đêm. Mười mấy người đến đều là cao thủ đệ nhất, thích khách đột nhiên xông vào đánh cho bọn họ trở tay không kịp, bằng không dựa vào bản lĩnh của Đỗ Ích Sơn cũng sẽ không dễ dàng bị người ám sát như vậy. Huynh đệ bọn họ đều là cùng vào sinh ra tử, nếu như không tin được cũng sẽ không làm bạn cả đường cho đến hiện tại.



Vi Trọng Ngạn hiểu được, cũng không đại biểu gã sẽ không giận chó đánh mèo. Thích khách làm Đỗ Ích Sơn trọng thương, giết hai người huynh đệ của bọn họ, sau đó bình yên chạy thoát. Hai mươi mấy người bọn họ mà ngay cả một tên thích khách cũng không bắt được, gã làm sao không thấy uất ức, một bụng tức giận không chỗ phát tiết đành phải bộc phát về phía binh sĩ tuần tra ban đêm, trách hắn tuần tra bất lợi mới tạo nên hậu quả xấu này.