Nam Xấu Khó Gả
Chương 25 : Con đường phía trước từ từ
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Đỗ Ích Sơn bị trọng thương. Khi Phương Vân Tuyên nhìn thấy y thì trên mặt y đã trắng bệch không còn chút máu, môi tái xanh, nửa dựa vào giường, đã không còn thần thái tốt như hôm qua.
Đỗ Ích Sơn mím chặt khóe môi, ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt không có chút nào bối rối, giống như người bị ám sát không phải là y.
Phương Vân Tuyên lúc này mới ý thức được Đỗ Ích Sơn đáng sợ, y ở trong tình huống tánh mạng bị đe dọa nhưng vẫn có thể đưa ra phán đoán không sai chút nào. Người nam nhân này ở trên chiến trường tuyệt đối là người bình tĩnh, hung ác, là la sát máu lạnh có thể chỉ huy nghìn quân vạn ngựa.
Chỗ thắt lưng của Đỗ Ích Sơn bị thương rất nặng, dường như bị kiếm đâm, bên trái bụng một mảng máu thịt mơ hồ, máu tươi phún phún ra. Vi Trọng Ngạn cắn răng băng bó cho y. Đỗ Ích Sơn ngay cả chân mày cũng đều không có nhăn một cái, bình tĩnh nhìn ba tấc vải trắng kia bị máu của y thấm đến đỏ sẫm.
Bôi thuốc trị thương lên nhưng máu vẫn không ngừng chảy, Vi Trọng Ngạn đề nghị suốt đêm lên đường cho bọn họ đi đến thôn trấn, chờ Đỗ Ích Sơn dưỡng thương xong lại tính tiếp.
Nếu theo ý của Vi Trọng Ngạn thì phủ Quảng Ninh là không thể về. Hiện giờ muốn đi cũng là đi kinh thành gặp mặt hoàng đế đòi công bằng cho Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn mất máu rất nhiều, trước mắt choáng váng. Y suy nghĩ rất lâu mới suy yếu vẫy tay áo: “Ngừng đi về phía trước đi, ngày mai ngươi đi mướn chiếc xe ngựa, chúng ta không vượt núi, đi vòng qua huyện Khánh Với, lại đi hướng đông về Quảng Ninh.”
Vi Trọng Ngạn vội la lên: “Tướng quân, vết thương của ngài cần được tĩnh dưỡng, đi đường lại mệt nhọc. Ngài bị thương lại nặng, sao có thể gây sức ép như vậy?”
Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng mỉm cười: “Đứng ở nơi này ai mà không bị thương trên người? Năm đó ta và ngươi ở trên đồng cỏ Tây Bắc suốt đêm tập kích, bị ba ngàn kỵ binh Thát Tử đuổi theo mấy ngàn dặm. Khi trở lại núi Thất Tinh trên người đã không còn một miếng thịt nào bình thường, không phải cũng sống lại sao?”
Đỗ Ích Sơn nói ra lạnh nhạt, nhưng trong lòng Vi Trọng Ngạn lại giống như mở nồi. Gã nhìn chằm chằm chỗ Đỗ Ích Sơn bị thương, chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng. Gã nắm chặt hai tay đứng dậy, hung tợn xin lệnh: “Thuộc hạ nguyện đi ám sát Nghiêm Kinh, không giết tên lão tặc này, không báo thù cho Tướng quân, thuộc hạ mang đầu tới gặp!”
Sau khi giao cho Đỗ Ích Sơn một bức thư người truyền tin nói: "Thái Minh Lễ nói Đỗ tướng quân an tâm về phủ Quảng Ninh, việc này cứ giao cho ông, ông sẽ tự xử lý rõ ràng cho Đỗ tướng quân một công đạo."
Mọi người giống như ăn một viên thuốc an thần, việc ám sát này như sương mù mạnh. Bọn họ ở ngoài sáng, thích khách ở trong tối. Nếu như muốn làm cho bọn họ lấy ra chứng cớ để chỉ chứng ai thì thật sự quá khó khăn. Nếu như có Thái Minh Lễ ở giữa điều hòa thì khác, ông là Thủ phụ đương triều, danh tiếng cực cao. Cho dù thật sự là hoàng đế muốn giết Đỗ Ích Sơn, chỉ cần Thái Minh Lễ không đồng ý thì hoàng đế cũng phải bận tâm ba phần không dám phản bác nể mặt Thái Minh Lễ.
Đỗ Ích Sơn mở thư ra tỉ mỉ đọc một lần, chân mày lại nhíu càng chặt hơn. Y trầm ngâm không nói, Vi Trọng Ngạn vội hỏi: “Tướng quân, có chuyện gì không ổn sao? Thái đại nhân nói sẽ xử lý việc này vậy nhất định sẽ làm rõ ràng. Ngài còn có gì lo lắng? Chẳng lẽ việc này còn có kỳ quái khác?”
Đỗ Ích Sơn im lặng một lúc lâu, y nhớ tới những lời Thái Minh Lễ nói với y lúc ra kinh thành.
Thái Minh Lễ nói: lão sư biết con uất ức, chinh chiến nhiều năm lại rơi xuống kết cục vắt chanh bỏ vỏ, ai mà không uất ức. Nhưng vì giang sơn yên ổn, trong triều không thể lại kéo đảng tranh đấu, cũng chỉ có thể uất ức con. Nếu ngày sau con có việc gì lão sư nhất định sẽ giúp con.
Ảnh hưởng của Thái Minh Lễ trong triều Đỗ Ích Sơn một chút cũng không nghi ngờ, chỉ là lời hứa hẹn này rốt cuộc có thể duy trì bao lâu, Đỗ Ích Sơn thật sự là không có nắm chắc.
Đỗ Ích Sơn cất thư về sắc mặt đã khôi phục như thường, bình tĩnh điềm đạm như trước, giọng điệu ôn hòa: “Đã nhiều ngày làm phiền các vị. Nếu lão sư đồng ý hỗ trợ chúng ta cũng không cần lo lắng, chỉ cần an tâm đi theo ta về phủ Quảng Ninh. Đỗ Ích Sơn mặc dù bất tài, nhưng cũng có thể bảo đảm các vị huynh đệ áo cơm không lo. Mọi người đã vất vả nhiều ngày rồi, hôm nay không cần lên đường, sớm tìm một chỗ ngủ trọ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, ngày kia lại lên đường.”
Mọi người liên tiếp nói được, mấy ngày nay tinh thần vẫn luôn căng, mọi chuyện khó khăn có thể chuyển biến tốt tự nhiên muốn nghỉ ngơi một chút.
Sắc trời còn sớm, phía trước rất xa đã có thể nhìn thấy một tòa thành nhỏ. Đỗ Ích Sơn dặn dò thả chậm hành trình, trước giữa trưa phải chạy đến tòa thành nhỏ kia tìm nơi ngủ trọ.
Phiền toái mấy ngày đột nhiên thả lỏng lại, không cần lại lo lắng có người nhảy đi ra ám sát, cũng không cần phải gấp gáp lên đường. Mọi người tâm tình tốt, trong đội ngũ cũng vang lên nhiều tiếng cười vui sướng.