Nam Xấu Khó Gả

Chương 26 : Vào thành nhỏ tìm nơi ngủ trọ

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Editor: demcodon



Đi đến giữa trưa đám người Phương Vân Tuyên đã vào thành nhỏ. Trong thành chỉ có một con đường cái, liếc mắt một cái cũng biết nối thẳng nam bắc. Bên trong thành có hơn năm trăm hộ dân, giống như đường cách trên bàn cờ chỉnh tề phân ra đường cái chung quanh. Cả tòa thành nhỏ bình yên trật tự, trên đường người đi lại thong dong, một cảnh mùa màng hòa bình.



Trong thành chỉ có một quán trọ là người dân sửa, phía trước là nhà ăn, hai tầng lầu phía sau là nơi người ở.



Một đoàn xe ngựa đi đến cửa quán trọ, Vi Trọng Ngạn đi xuống đứng trước cửa quán trọ. Đỗ Ích Sơn ngồi ở trong xe, nửa dựa nửa nằm. Nam ca nhi nằm bên chân y, Phương Vân Tuyên ngồi yên đối diện bé.



Xe mới vừa dừng lại yên ổn bên ngoài lập tức có người vén màn xe lên nói: “Tướng quân, đến rồi.”



Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng lên tiếng, y vươn tay cánh tay khoát lên vai Phương Vân Tuyên ý bảo hắn dìu mình xuống xe.



Trong lòng Phương Vân Tuyên chửi: má nó, hắn làm người hầu, phụ trách ăn uống, đút cơm đút thuốc, còn phải đi theo hầu hạ đại gia xuống xe lên lầu. Người này ỷ vào y bị thương mấy ngày nay cứ sai khiến mình. Phương Vân Tuyên cảm thấy mình quá mệt, một chuyến này hắn không phải làm đầu bếp mà rõ ràng làm gã sai vặt bên người, như là lương khô chuẩn bị.



Đến Quảng Ninh nhất định phải kêu y đưa một món tiền. Phương Vân Tuyên âm thầm tính kế vẫn vươn tay ôm eo Đỗ Ích Sơn, cẩn thận không đụng vào miệng vết thương chậm rãi dìu y xuống xe.



Dàn xếp xong Đỗ Ích Sơn Phương Vân Tuyên trở lại đón Nam ca nhi. Đỗ Ích Sơn cứ đứng ở phía sau hắn, cánh tay vẫn không rời vai Phương Vân Tuyên. Hắn xoay người Đỗ Ích Sơn lập tức thả lỏng cánh tay, chờ Phương Vân Tuyên ôm Nam ca nhi xuống xe thì Đỗ Ích Sơn lại đưa tay khoát lên trên vai hắn, giống như sợ hắn chạy mà dính sát vào.



Cử chỉ Đỗ Ích Sơn tao nhã, nửa dựa vào người Phương Vân Tuyên cũng không làm cho người cảm thấy y tiều tụy không có sức lực, ngược lại mây thưa gió nhẹ giống như lẽ ra nên như vậy. Mấy người còn lại nhìn thấy cũng không có cảm thấy không được tự nhiên, ngoại trừ Phương Vân Tuyên. Hắn không có thói quen gần gũi với người khác, khoảng cách gần như vậy làm cho thân thể Phương Vân Tuyên đều cứng ngắc, người cũng thẳng đơ, đi đường bước chân cũng có chút mất tự nhiên.



Hai người vào quán trọ ngồi xuống. Vi Trọng Ngạn dẫn chưởng quầy đến trước mặt Đỗ Ích Sơn khó xử nói: “Tướng quân, chỗ này quá nhỏ, chỉ có mười gian phòng, các huynh đệ không đủ ở.”



Đỗ Ích Sơn nghe vậy buồn cười, nhìn gã một cái hỏi: “Ngươi ngay cả đất hoang cũng đã nằm qua, mười gian phòng còn không đủ ở?”


Nấu canh xong Phương Vân Tuyên lại bắt nồi xào mè đen. Vì sợ cháy nồi nên phải không ngừng tay xào, xào đến khi mè đen tỏa ra hương thơm thì đổ lên trên thớt dùng cây cán bột cán nhuyễn, lại thêm nước và bột nếp vào trộn lên đổ vào trong nồi nấu sôi. Cuối cùng lại thêm chút đậu phộng nhuyễn và hạt hạnh nhân.



Đỗ Ích Sơn không thích ăn đồ ngọt, Phương Vân Tuyên cũng không thêm đường vào trong mè, múc riêng ra một chén cho Nam ca nhi, bên trong bỏ thêm chút đường hoa quế vào.



Phương Vân Tuyên nấu cơm tự nhiên phải mượn dùng phòng bếp của quán trọ. Đầu bếp quán trọ mặt mũi tràn đầy không vui, ông vẫn luôn đứng bên cạnh chờ Phương Vân Tuyên làm sai nhìn hắn chê cười. Nhưng ông nhìn hồi lâu chỉ còn lại có trừng mắt sững sờ. Phương Vân Tuyên nấu mấy món này mặc dù đơn giản nhưng lại rất công phu, nói là canh gan heo dễ làm nhưng có một số đầu bếp lại không đồng ý làm loại canh đè đầu xuống nước này. Nếu không chú ý thì làm như thế nào cũng không được, một mùi hương hoang dã không lên được nơi thanh nhã.



Nhưng cách nấu canh này của Phương Vân Tuyên không phải quá nhiều dầu sau khi hầm, mà là đổ canh loãng vào trong nồi từ từ nấu, gan heo nấu ra mùi thịt, nấu ra nước trắng sữa, một chén đỏ đỏ xanh xanh thơm, ăn trơn mềm, thật sự không bình thường.



Đầu bếp uống một hớp đã lôi kéo Phương Vân Tuyên không buông tay, nhất định phải xin hắn mang bí quyết món ăn này truyền cho ông.



Phương Vân Tuyên suy nghĩ một hồi không có cho không công, đột nhiên nổi lên chút tâm tư đùa vui kêu đầu bếp kia theo quy củ hành lễ với hắn, kêu một tiếng sư phụ mới bằng lòng nói cho ông biết bí quyết.



Đầu bếp không nói hai lời đã quỳ xuống, Phương Vân Tuyên vội vàng kéo tay ông nói: “Không dám nhận. Ta chỉ nói đùa thôi, ngài đừng làm thật. Kỳ thật nào có bí quyết gì, chỉ cần chú ý lửa. Khi luộc nước đừng luộc đến chín quá, nhưng cũng không thể quá sống thì sâu trong gan heo không giết chết được, ăn nhiễm bệnh. Còn có khi bỏ gia vị nên chú ý tỉ lệ, đừng cho nhiều muối và tiêu xay làm mất vị tươi ngon trong canh là được.”



Đầu bếp chép miệng: “Như vậy mà còn không khó? Mấy loại này cũng không biết muốn nấu hư bao nhiêu nồi nước.”



Phương Vân Tuyên cười nói: “Ta cũng là hết lần này tới lần khác mới thử ra được, ai có thể một lần đã nấu được chứ, biện pháp ta đã nói cho ngài, có thể làm ra hương vị hay không thì phải xem bản lĩnh của ngài.”



Đầu bếp vừa nghe có lý vỗ ngực gật đầu nói: “Được, mỗi đầu bếp có một loại hương vị, cái này gọi là tay nghề, là năng lực. Phải tự mình giác ngộ, người khác dạy không được!”



Hai người nói đùa một hồi Phương Vân Tuyên múc canh ra dùng khay bưng lên lầu.