Nam Xấu Khó Gả
Chương 41 : Phong ba nổi lên
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Chạng vạng ngày thứ ba Phương Vân Tuyên mới tỉnh lại, vừa mở hai mắt đã thấy người ngồi tràn đầy một phòng. Đỗ Ích Sơn ôm Nam ca nhi ngồi ở đầu giường, Vi Trọng Ngạn và lão Lục ngồi ở bàn sau, mấy huynh đệ còn lại hoặc dựa cửa hoặc dựa vách tường, cũng không biết là canh đã bao lâu.
Trong lòng cảm khái hàng vạn ngàn, Phương Vân Tuyên cảm kích không thôi. Từ khi hắn đến thế giới này đã coi mình là một du hồn đến dị thế này, không có thuộc về, không có căn cơ, bay tới chỗ nào cũng không sao cả. Dù sao nơi này không có bạn bè và thân thích, cũng không có ai để ý đến hắn.
Nhưng lúc này, suy nghĩ này đã hoàn toàn bị Phương Vân Tuyên phá hủy từ trong lòng. Thì ra trong lúc không biết còn có nhiều người quan tâm hắn như vậy, hắn tội gì từ chối người đến từ ngàn dặm, đạp hỏng ý tốt của người khác.
Nam ca nhi phát hiện trước tiên, từ trong ngực Đỗ Ích Sơn chạy ra nhào lên trên người Phương Vân Tuyên la lớn: “Phụ thân!”
Phương Vân Tuyên ôm bé hôn hôn, ôm chặt Nam ca nhi vào trong ngực.
Đã nhiều ngày Phương Vân Tuyên mê man bất tỉnh dọa cho đứa trẻ sợ. Nam ca nhi không ngừng nói chuyện với Phương Vân Tuyên, ôm cổ hắn không chịu buông tay.
Trong lòng Đỗ Ích Sơn lo lắng không yên cuối cùng buông xuống. Phương Vân Tuyên vẫn luôn bất tỉnh, y cũng càng ngày càng nôn nóng. Hai ngày nay y một giấc cũng chưa ngủ, canh giữ ở bên Phương Vân Tuyên sợ hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Đỗ Ích Sơn chưa từng căng thẳng sợ hãi như vậy, cho dù là lần đầu ra chiến trường hay lần đầu chỉ huy thiên quân vạn mã y cũng không cảm thấy khó chịu như thế giống như ba ngày qua. Đứng ngồi không yên, tinh thần khó an, những từ ngữ này cũng không đủ để hình dung tâm tình của y. Y quả thực ước gì có thể sinh bệnh thay Phương Vân Tuyên, chấp nhận tất cả đau khổ thay hắn.
Đỗ Ích Sơn đỡ Phương Vân Tuyên ngồi dậy hỏi hắn có đói bụng không, muốn ăn chút cháo lót dạ hay không.
Phương Vân Tuyên cảm thấy lúng túng, ngoài ông nội mình ra chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy. Đỗ Ích Sơn xưa nay cũng không phải dáng vẻ dịu dàng săn sóc như vậy, đột nhiên thay đổi làm cho Phương Vân Tuyên nhất thời khó có thể tiếp thu, hắn hơi ngốc nghếch nhìn Đỗ Ích Sơn thì thào lên tiếng đồng ý.
Cương một lúc lâu trong phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám nói.
Vi Trọng Ngạn chịu không nổi nhất là loại không khí này. Tính gã nôn nóng, làm chuyện gì cũng phải rõ ràng lưu loát, ngay cả lên chiến trường giết địch đều là trực tiếp chém đầu, cũng không làm cho người chịu tra tấn. Gã bị đè nén đến muốn loay hoay. Lão Lục kéo gã mới có thể đứng đàng hoàng ở sau Đỗ Ích Sơn tiếp tục chịu đựng.
Đang giằng co thì ngoài sân lại có một cỗ kiệu đi tới, màn kiệu vừa vén lên Hứa di nương đi ra chậm rãi vào sân. Khi đi đến trước mặt Đỗ Dụ An mặt mũi tươi cười mà hành lễ: “Thỉnh an tộc trưởng, tộc trưởng vạn phúc.”
Thiếp thị không có tư cách lấy thân phận tức phụ (con dâu) thỉnh an trưởng bối. Hứa di nương hành lễ xong lại quỳ xuống dập đầu.
Hứa di nương đứng lên kêu nha hoàn đưa lên một phần danh sách quà tặng, lại cười nói với Đỗ Dụ An: “Ta cũng không phải là không tin ngài, nhưng chuyện quá kế* là chuyện lớn. Ta cũng muốn chọn một đứa bé vừa ý, nói như thế nào cũng là cho ta chọn con trai, sao ta có thể không đến nhìn xem. Tộc trưởng cũng đừng chê ta nhiều chuyện là được.”
(*Quá kế: nhận nuôi con nuôi, để làm kẻ thừa kế của mình.)
Đỗ Dụ An cả buổi chỉ lo tức giận với Đỗ Ích Sơn sớm đã quên chuyện Hứa di nương nhờ cậy ra sau đầu, nhìn thấy thị vào cửa lúc này mới nhớ tới mục đích hôm nay tìm Đỗ Ích Sơn tới là muốn thương lượng với y quá kế một đứa bé qua để dưỡng lão đưa tang cho Hứa di nương.
Đỗ Dụ An cất danh sách quà tặng hắng giọng một cái kêu Hứa di nương ngồi xuống nói chuyện.
Hứa di nương ngồi trên ghế, để tay xuống vị trí ngồi, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt Đỗ Ích Sơn nhìn sắc mặt của y.
Những lời Hứa di nương nói Đỗ Ích Sơn nghe rất rõ ràng, cũng rốt cuộc biết hôm nay tộc trưởng tại sao lại gấp gáp triệu tập gọi y đến đây. Mặt Đỗ Ích Sơn không đổi sắc, vẫn là lạnh nhạt tuấn lãng trước sau như một, vừa không tức giận cũng không vội vã dẫm chân phản đối. Y xoay người tìm ghế dựa, sau khi ngồi xong ảm đạm cười hỏi: “Việc này là chủ ý của thúc gia gia?”