Nam Xấu Khó Gả

Chương 42 : Tranh con riêng

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Editor: demcodon



Đỗ Dụ An bị hỏi đến cứng họng, nhất thời khó có thể đáp lại. Việc quá kế chỉ có gia đình đoạn tử tuyệt tôn mới làm, Đỗ Ích Sơn là một mạch của bọn họ. Mặc dù con nối dõi ít ỏi nhưng không phải một con trai cũng không có. Việc quá kế này nhắc tới không khỏi buồn cười, nhưng ông nhận rất nhiều bạc của Hứa di nương. Cho dù biết rõ việc này không hợp quy củ, nhưng lúc này cũng phải kiên trì hoàn thành mọi chuyện. Thứ nhất vì chèn ép khí thế của Đỗ Ích Sơn, thứ hai cũng biểu hiện chút uy phong của mình ở trước mặt người trong tộc. Hầu gia cái gì? Chỉ cần là họ Đỗ thì ở trước mặt tộc trưởng là ông cũng phải thành thật mà nghe lời.



Đỗ Dụ An đặt tách trà xuống giải thích với Đỗ Ích Sơn, tinh tế bẻ ra từng chữ xoa nắn nói một lần. Đại ý là Hứa di nương lớn tuổi, bên cạnh không có một đứa con cảm thấy cô đơn. Bởi vậy mới muốn quá kế một đứa bé nuôi bên người để bớt cô đơn.



Đỗ Ích Sơn lẳng lặng nghe, quay đầu lại hỏi Hứa di nương: “Không biết di nương muốn quá kế người nào?”



Hứa di nương nhìn chằm chằm Đỗ Ích Sơn, thấy trên mặt y không có vẻ giận dữ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lá gan cũng lớn cười nói: “Con nhà người ta đều là bảo bối, ai chịu làm con trai của một di nương chứ. Ta nghĩ mấy ngày, cầu xa không bằng cầu gần, cháu trai nhà nương ta rất tốt. Đại thiếu gia cũng đã gặp qua, chính là con trai Hứa quản sự quản kho lương trong phủ chúng ta, năm nay mười bốn, tuổi vừa lúc, lại là cháu trai ruột của ta. Ta mở miệng nhà bọn họ nhất định sẽ đồng ý.”



Hứa di nương nói đến mặt mày giãn ra, lau son phấn trên mặt già vẫn hiện ra hai gò má hưng phấn đỏ ửng.



Nhưng Đỗ Ích Sơn lại không vui vẻ nổi. Quá kế? Nói thì dễ nghe, còn không phải vì gia sản Đỗ gia sao. Nếu là quá kế thì đứa bé này tự nhiên không có khả năng quá kế dưới danh nghĩa của Hứa di nương, còn nhất định muốn nhập vào gia phả Đỗ gia, ghi dưới gối phụ thân mình. Nếu như việc này thành công thì Hứa di nương tương đương cho Đỗ gia thêm một vị nhị thiếu gia, hơn nữa còn được tộc trưởng tán thành, con nối dõi đứng đắn vào văn tự, giống như Đỗ Ích Sơn có quyền kế thừa và quyền thừa tự. Nói cách khác, về sau gia sản Đỗ phủ không cần người con nối dõi này ầm ĩ tranh đoạt cũng danh chính ngôn thuận có một phần, ngay cả quan phủ cũng đồng ý.



Hứa di nương há miệng lại nói muốn quá kế cháu trai ruột của mình, vậy ý đồ trong đó càng là con rận trên đầu người hói đầu, thật rõ ràng.



Đỗ Ích Sơn vừa muốn mở miệng Đỗ Dụ An đã trước tiên không đồng ý, xụ mặt răn dạy Hứa di nương: “Ca ca ngươi bất quá là quản sự Đỗ phủ, là nô tài sinh ra ở Đỗ gia. Chủ tử sao có thể quá kế nô tài làm con trai chứ? Quả thực buồn cười! Hứa thị, lúc trước bởi vì ngươi sinh cho Đỗ gia một trưởng tôn dòng chính mới đặc biệt cho phép nâng danh phận của ngươi, cho ngươi mẫu bằng tử quý* theo đứa bé nhập chung vào trên gia phả Đỗ thị. Ngươi đã là nửa chủ tử, sao còn dính dáng không rõ với những nô tài thân phận thấp kém như nhà nương ngươi, thật là bùn nhão không trét lên tường.”
(*Tộc quy: quy định của gia tộc.)



Đỗ Ích Sơn vừa nói ra khỏi miệng như tát vào mặt Đỗ Dụ An một cái trước mặt mọi người. Ông là tộc trưởng Đỗ thị, nhà ông ăn cơm đều dựa vào tộc quy, ông đã học đến thuộc nằm lòng. Đỗ Ích Sơn nói lời này rõ ràng nói ông biết rõ còn cố phạm, vì một chút bạc ngay cả mặt già cũng không muốn.



Đỗ Dụ An tức đến mặt mũi đỏ bừng, ậm ừ một hồi mới tức giận nói: “Chuyện gấp phải tòng quyền! Ta là nhìn Hứa di nương một mình đau khổ, lại từng sinh trưởng tử cho Đỗ thị, thân phận đặc biệt khác với các di nương tầm thường. Cho nên mới đặc biệt cho phép thị quá kế đứa bé về nuôi!”



Đỗ Ích Sơn cười khẽ: “Nói đến Hứa di nương, cháu ngược lại quên một chuyện, còn muốn xin thúc gia gia chỉ bảo cho!”



Đỗ Dụ An tức giận đến tóc muốn dựng đứng lên, nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Ích Sơn thong thả ung dung, không sốt ruột không hoảng hốt càng tức giận đến phổi muốn nở ra. Ông giận dữ hỏi: “Chuyện gì?”



“Từ xưa thị thiếp được mua bán, Hứa di nương mặc dù cởi nô tịch, nhưng rốt cuộc vẫn là thị thiếp. Từ Thái Tổ nước Trường An tới nay cũng chưa nghe nói qua quá kế con trai cho tiểu thiếp. Quả thật là nực cười, nếu truyền ra ngoài thì ai cũng sẽ nói người tộc Đỗ thị chẳng phân biệt tôn ti, sủng thiếp diệt thê. Vì một câu của tiểu thiếp mà không để ý đến thể diện của chủ mẫu đương gia…”



Đỗ Ích Sơn đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm Hứa di nương, ánh mắt như sương lạnh chiếm đất: “Ngươi cũng xứng nuôi dưỡng con cái? Một thị thiếp đã muốn leo lên đầu, thân phận của ngươi cũng bất quá là một thị thiếp. Con cái của Đỗ gia chỉ có mẫu thân ta mới có tư cách nuôi dưỡng. Cho dù muốn quá kế cũng là quá kế đến danh nghĩa của mẫu thân ta, đường đường chính chính làm đệ đệ của Đỗ Ích Sơn ta, mà không phải đi theo một di nương tính khí nửa vời mất mặt xui xẻo như ngươi!”



Hứa di nương tức giận đến run rẩy lớn tiếng quát: “Thị thiếp thì sao? Sao ta không thể nuôi dưỡng con cái? Nếu Trà ca nhi nhà ta còn sống thì Đỗ gia nào còn chỗ cho ngươi làm đương gia chứ? Ôi, ta không muốn sống nữa. Tộc trưởng, ngài nghe lời y nói rồi đó, ở trước mặt ngài y còn không để ta vào mắt. Nếu về nhà y còn không đến ăn ta sao? Lão gia ơi, sao chàng lại chết sớm như vậy, chàng dẫn thiếp theo đi, thiếp không muốn sống nữa… Đại thiếu gia khi dễ thiếp không có con trai nè…”