Nam Xấu Khó Gả
Chương 7 : Đầu đường gặp nạn
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Huyện Lạc Bình là biên cương phía bắc của nước An, không thể nói là giàu có đông đúc nhưng cũng là áo cơm không phải lo. So với mấy huyện thành lân cạnh thì dân chúng nơi này sống tốt hơn nhiều.
Trong huyện Lạc Bình náo nhiệt phồn hoa, nơi này là huyện thành lớn nhất tính từ biên quan tiến vào quan nội, thương mậu rất phát triển, cửa hàng mua bán cũng nhiều. Phương Vân Tuyên đi một chút lại dừng, đi được khoảng hơn mười cửa hàng.
Cuối cùng bị đuổi đến một cửa hàng, là một cửa hiệu tơ lựa. Chưởng quầy là một nam nhân trung niên mặt dài, nghe xong ý định đến đây của Phương Vân Tuyên thì lập tức thu lại bộ mặt tươi cười: “Nơi này của chúng ta không thiếu người làm, ngươi có thể đến nơi khác hỏi thử!”
Phương Vân Tuyên đi đến mười nơi, nơi nào cũng chê hắn xấu xí, vừa nhìn đã thấy chán ghét; hơn nữa nghe hắn nói không phải tới mua đồ mà là tới tìm công việc thì làm gì còn thái độ hòa nhã nữa chứ. Khách khí một chút thì nói là không thiếu người làm, không khách khí thì lấy chổi đuổi người.
Phương Vân Tuyên đi từ giữa ngọ (12h) đến giờ trời đã qua giờ thân (15-17h), lại đi thêm chút nữa thì trời sẽ tối mà vẫn không tìm được nơi nào đồng ý nhận hắn vào làm, đừng nói kiếm tiền, tối nay ăn gì còn chưa biết đâu.
Phương Vân Tuyên hơi gấp gáp, kiếp trước chưa bao giờ hắn bi thảm như vậy, cầu xin khắp nơi, gặp trắc trở đủ đường, cảm giác này thật đúng là không dễ chịu.
Phương Vân Tuyên đè cơn khó chịu trong lòng cười nói với chưởng quầy: “Ta biết viết biết tính, cũng chịu khổ được. Chưởng quầy cứ tùy ý giao việc gì ta cũng làm được.”
Chưởng quầy hừ hừ cười cười với tiểu nhị ngoài quầy: “Có nghe thấy không? Hắn biết viết biết tính, đây là muốn cướp bát cơm của ta đây mà!” Gã quay đầu lại vẻ mặt đã thay đổi, đánh giá Phương Vân Tuyên từ trên xuống dưới, nhìn từ y phục đến đầu tóc, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên mặt hắn.
Phương Vân Tuyên mặc bộ bố y rách nát, dưới chân mang đôi giày rơm, bên hông buộc dây lưng vải bố, đường chỉ trên cổ tay áo sút ra đã phai màu, lộ ra xơ vải màu trắng. Dáng vẻ ăn mặc này không giống người biết chữ mà giống một nông phu mới từ đồng ruộng trở về hơn.
Đặc biệt là gương mặt xấu xí này, chậc chậc, thật đúng là dọa người. Người nhát gan mà nhìn thấy hắn trong đêm tối không hù chết mới là lạ. Đừng nói bọn họ không cần người, cho dù có mướn người cũng không mướn người như hắn.
Vi Trọng Ngạn khinh bỉ nghi ngờ nên trên mặt cũng hiện rõ vẻ khinh thường. Đời trước Phương Vân Tuyên cũng là loại nhìn người vô số, làm sao không nhận ra ý người ta. Lúc này hắn không có tâm trạng đi xã giao với gã, hai người đều không nói lời nào im lặng tìm y quán.
Trong huyện thành này cũng chỉ có một y quán, cách con đường chữ thập không xa, chỉ cách khoảng một trăm bước là tới.
Đến cửa y quán, Phương Vân Tuyên bước một bước lên trước xích ra khỏi người Vi Trọng Ngạn: “Đã làm phiền quân gia rồi. Tại hạ tự vào tìm lang trung cũng được, không dám làm phiền quân gia nữa.”
Vi Trọng Ngạn lắc đầu: “Không được. Đỗ tướng quân có lệnh ta không dám trái lệnh, nhất định phải tự mình đưa ngươi đi khám lang trung.” Đây là điều thứ nhất. Vi Trọng Ngạn căn bản không tin Phương Vân Tuyên bị thương thật, gã muốn vào theo xem tên lừa đảo này còn có mánh khóe gì nữa.
Phương Vân Tuyên cũng không miễn cưỡng, gã muốn theo thì cứ để gã đi theo vào cũng được.
Cất bước vào y quán lập tức có tiểu dược đồng đi ra đón tiếp: “Hai vị có chỗ nào khó chịu ư?”
Phương Vân Tuyên nói bệnh trạng ra thì tiểu dược đồng dẫn hai người đến trước một cái bàn. Sau bàn có lão lang trung lập tức đặt cái gối kê tay bắt mạch cho Phương Vân Tuyên, tiếp đó lại kêu hắn cởi áo ra cẩn thận xem xét vết thương.
Sườn phải của Phương Vân Tuyên tím bầm một mảng lớn, lão lang trung xoa bóp hai cái chỉnh lại xương sườn ngay ngắn cho Phương Vân Tuyên. Sau đó dùng mảnh vải quấn quanh ngực hắn cố định thật chặt, bảo Phương Vân Tuyên cần phải nghỉ ngơi, không được làm động tác quá lớn làm cho xương sườn không lành lại được. Ông nói xong thì viết đơn bốc thuốc.
Phương Vân Tuyên đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cắn chặt răng không muốn kêu to thành tiếng.
Đến lúc này Vi Trọng Ngạn mới tin là Phương Vân Tuyên bị thương thật. Tính cách gã vốn hào sảng, nghĩ sao nói vậy, thích hay ghét gì đều biểu lộ hết trên mặt; biết mình đã hiểu lầm Phương Vân Tuyên thì trong lòng cảm thấy băn khoăn.