Năm xưa
Chương 12 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Đến lúc Thuận Duyệt tới gần, ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ nhìn bọn họ tràn đầy phức tạp cùng nhuốm chút sầu lo. Điều chỉnh tâm tư một chút, ít nhất hiện tại cần phải giữ thể diện cho Thuận Duyệt.
“Chị, chị tới sớm vậy.” Thuận Duyệt nhìn Thuận Mỹ nói.
“Cũng mới tới thôi.” Thuận Mỹ đáp, lại nhìn chàng trai bên cạnh Thuận Duyệt.
Chàng trai kia dáng cao gầy, đứng bên cạnh Thuận Duyệt cũng không có vẻ mạnh mẽ là bao. Khuôn mặt thanh tú, cử chỉ hào phóng, khẽ nở nụ cười. Nhưng Thuận Duyệt thật ra lại có chút thẹn thùng, nương theo ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ mà giới thiệu: “Chị, đây là Lâm Vĩnh Giang, bạn học của em.”
“Chào chị.” Lâm Vĩnh Giang rất lễ phép, gật đầu chào Kỷ Thuận Mỹ.
“Chào em.” Thuận Mỹ cười cười, thái độ không quá thân thiết, nhưng cũng không lạnh nhạt.
“Vĩnh Giang, anh về trước đi, em muốn đi dạo phố với chị.” Thuận Duyệt quay đầu nói với Lâm Vĩnh Giang.
“Vậy bữa tối có cần chờ em không?”
“Đến lúc đó sẽ gọi điện sau.”
Nói xong Lâm Vĩnh Giang liền chào tạm biệt, xoay người rời đi.
Kỷ Thuận Duyệt vẫn nhìn bóng dáng Lâm Vĩnh Giang đi xa rồi mới quay lại ngượng ngùng nói với Thuận Mỹ: “Chị, anh ấy chính là người em đã kể với chị, bạn trai của em.”
“Chị biết.” Kỷ Thuận Mỹ cười cười, nhưng nụ cười thực miễn cưỡng.
Chàng trai bé nhỏ giống một nhành cây như vậy, tương lai sẽ chăm sóc cho Thuận Duyệt cả đời sao?
“Chị, chị cảm thấy anh ấy thế nào?” Thuận Duyệt thử hỏi Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ thở dài: “Thuận Duyệt, hôm nay tâm tình chị rất tốt, muốn vui vẻ đi dạo phố, hôm khác mình lại trò chuyện về việc của em và Lâm Vĩnh Giang, được không?”
Về đến nhà, Kỷ Thuận Mỹ vẫn nhịn không được khóc một hồi. Nàng không đau khổ vì tình cảm của chồng mình, thứ tình cảm kia chưa từng thuộc về nàng, cho nên cũng không có chuyện bị người khác đoạt mất. Nàng chính là không chịu nổi sự nhục nhã này. Chẳng thà Cảnh Tiêu Niên buông tay cô gái kia ra, sau đó cùng Kỷ Thuận Mỹ rời đi, cũng coi như là một hồi vợ chồng, giữ lại cho Kỷ Thuận Mỹ một chút tôn nghiêm. Nhưng mà, lúc Kỷ Thuận Mỹ thấy họ nghênh ngang mà đi, rõ ràng thể hiện sự cười nhạo cùng châm chọc nàng. Nàng chính là nữ nhân vô dụng như vậy, xứng đáng chịu vô tận tổn thương.
Đang khóc, Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên ra một quyết định quan trọng. Nàng sẽ ủng hộ Thuận Duyệt, giúp em gái giữ lấy hạnh phúc. Nàng không muốn thấy vài năm sau Kỷ Thuận Duyệt sẽ trở thành một Kỷ Thuận Mỹ nữa. Trên đừi này có một Kỷ Thuận Mỹ phải rơi nước mắt là đủ rồi.
***
Cảnh Tiêu Niên dẫn Minnie đi xa rồi, đột nhiên hất tay cô ta ra.
“Cô có thể tự mình đi đàng hoàng được không, cứ quấn lấy tôi con mẹ nó cô có mệt không?!”
Minnie đang mỉm cười đắc ý sau khi chiến thắng Kỷ Thuận Mỹ, nụ cười này lại bởi vì Cảnh Tiêu Niên nổi giận mà biến thành cứng ngắc.
Cô còn chưa kịp nói gì, Cảnh Tiêu Niên liền sải bước, cũng không quay đầu bỏ lại cô, đi về phía bãi đỗ xe.
Minnie biết lúc này tốt nhất mình nên tự động biến mất, nếu không thì đời này cô đừng nghĩ đến chuyện gặp lại Cảnh Tiêu Niên.
Cảnh Tiêu Niên cảm thấy ngày không vui vẻ cực kỳ, cả thế giới đều không theo ý hắn.
Sự lạnh lùng lúc vừa rồi khi Thuận Mỹ làm như không thấy Minnie khiến Cảnh Tiêu Niên nổi điên. Đây là biểu hiện của một người vợ bình thường sao? Những cô tự nhận mình thục nữ, có ai khi nhìn thấy tình nhân của chồng mình lại không gây lộn, phát điên lên? Nhưng cố tình hắn lại gặp phải kiểu vợ quái thai như Kỷ Thuận Mỹ. Hắn chỉ có thể làm bộ bình tĩnh dẫn theo Minnie nhanh nhanh rời đi, nếu đợi thêm một chút đồng hồ nữa, hắn không đảm bảo mình sẽ không nổi điên đương trường.
Hắn không sợ Kỷ Thuận Mỹ gây sự, hắn thậm chí có chút hứng thú chờ đợi ngày này. Nhưng mà hắn chỉ sợ kiểu lạnh lùng miệt thị đó của Kỷ Thuận Mỹ, như thể Cảnh Tiêu Niên hắn là một người xa lạ hoàn toàn không chút quan hệ gì với nàng.
Bình thường tính tình hắn hơi nóng nảy, nhưng hắn đối xử với nàng không tốt sao? Hắn đi công tác chưa bao giờ mua cho nữ nhân khác quần áo, chỉ mua cho nàng. Hắn đưa cho nàng từng xấp từng xấp tiền, để nàng có một cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi hắn, những đồng tiền này của hắn kiếm được bên ngoài vất vả biết bao nhiêu. Hắn như thế, nàng còn muốn ở hắn cái gì đây? Muốn tình yêu của hắn sao? Nàng còn cần tình cảm của hắn? Cho tới giờ nàng cũng chưa bao giờ lấy lòng hắn, ngay cả lúc hắn nổi điên, nàng cũng không nguyện ý nhiều lời một câu.
Đây con mẹ nó là cái ngày gì chứ? Cảnh Tiêu Niên thật muốn tìm một người đánh tơi bời một trận, xả cục tức trong lòng.
Hết chương 12