Năm xưa
Chương 13 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Thút thít khóc, liền ngủ thiếp đi.
Lúc Kỷ Thuận Mỹ tỉnh lại thì sắc trời đã tối.
Trong căn phòng trống rỗng, không một hơi ấm. Thấy trên người hơi lạnh, nàng liền đứng dậy bật đèn lên, đi vào phòng khách.
Dì giúp việc đã đi, bữa tối để trên bàn, dùng lồng bàn đậy lên.
Không có chút khẩu vị nào, Thuận Mỹ ngay cả nhìn cũng không nhìn. Nàng ngồi trên sô pha trong phòng khách, mở ti vi lên.
Mặc dù tiếng TV vang vọng, đầu óc nàng lại trống trơn, trên TV nói gì, nàng cũng hoảng hốt không nghe thấy.
Điện thoại đột nhiên reo, nàng nhấc máy, là Thuận Duyệt.
“Chị, em xin lỗi, lúc chiều em không thèm quan tâm tới chị mà đã chạy đi rồi.” Thuận Duyệt thật cẩn thận giải thích.
“Không sao.” Thuận Mỹ hơi uể oải nói, nàng quả thật cũng không để bụng, huống chi nàng biết em gái vốn bất bình thay cho mình.
“Lâm Vĩnh Giang vừa rồi phê bình em, nói em nhất định phải xin lỗi chị.” Thuận Duyệt như vô tình nói.
Thuận Mỹ sửng sốt: “Thuận Duyệt, chuyện nhà riêng tư như thế, sao em lại đi nói cho người ngoài?”
“Chị, anh ấy không phải người ngoài, đó là người chồng tương lai em nhất định phải gả cho.” Thuận Duyệt không chịu nhận mình sai.
Thuận Mỹ cười khổ: “Thuật Duyệt, Lâm Vĩnh Giang hẳn là chê cười người chị gái vô dụng này của em phải không?”
“Không có mà.” Thuận Duyệt vội vàng giải thích: “Anh ấy nói cuộc sống của chị vốn rất vất vả, bảo em nên ở bên chị nhiều hơn một chút, còn có, anh ấy nói…”
Nói đến đây, Thuận Duyệt ngừng lại một chút, không nói tiếp nữa.
“Nói gì?” Thuận Duyệt truy hỏi.
“Nói, nói anh ấy vĩnh viễn sẽ không đối xử với em như anh rể đối xử với chị.” Thuận Duyệt thẹn thùng thấp giọng trả lời.
Thuận Mỹ cười cười, tình yêu của mấy đứa con nít, bất quá vẫn là một tình yêu trong cổ tích mà thôi. Vĩnh viễn, ai biết vĩnh viễn rốt cuộc bao xa.
***
Sáng Cảnh Tiêu Niên tỉnh lại, một lúc lâu sau mới nhận ra mình đang thoải mái an ổn nằm trong nhà. Tối hôm qua trở về thế nào hắn đã quên mất. Chỉ nhớ rõ lúc ra khỏi club, say không lái xe được liền điện thoại gọi tài xế qua. Tối hôm qua một mình hắn uống rất nhiều rượu, càng uống càng con mẹ nó buồn, càng buồn càng muốn uống. Cũng may một ngày không vui vẻ này đã trôi qua.
Đứng dậy rửa mặt, ngửi được mùi đồ ăn.
Hôm nay Thuận Mỹ dậy rất sớm.
Cơn tức giận trôi qua, tỉnh táo lại, Cảnh Tiêu Niên cẩn thận suy nghĩ, chuyện hôm qua chính bản thân hắn cũng sai. Đều là do Mễ Ny, không nên đòi dạo phố cái chó má gì!
Tuy Kỷ Thuận Mỹ không thích hắn, nhưng cũng muốn có chút mặt mũi. Hắn lại cứ như vậy ôm Mễ Ny đi, ngay trước mặt vợ mình, vẫn là quá phận. Ở sau lưng muốn sao cũng được, nhưng chạm mặt cần giữ cho nhau chút thể diện, là điểm mấu chốt của bọn họ. Ở trước mặt mọi người, Kỷ Thuận Mỹ chưa bao giờ làm hắn mất mặt. Nàng quật cường lặng im phản kháng đều là khi hai người ở cùng một chỗ. Huống chi hôm qua còn có em gái nàng Thuận Duyệt ở đó. Nói đến vậy, chính mình quả thật sai rồi.
Theo bản năng, Cảnh Tiêu Niên hô một tiếng: “Thuận Mỹ.”
Trong chốc lát, Thuận Mỹ đi vào, hỏi: “Tiêu Niên, chuyện gì vậy?”
Cảnh Tiêu Niên nhất thời nghẹn lời. Vừa rồi chỉ là gọi theo bản năng, hắn cũng không biết bản thân muốn nói gì. Có lẽ hắn có thể nói: “Thuận Mỹ, hôm qua anh hơi quá phận.” Nhưng nhìn ánh mắt Thuận Mỹ, nghẹn nửa ngày, cuối cùng hắn chỉ nói một câu: “Hôm nay anh muốn đi sớm, chuẩn bị bữa sáng nhanh lên.”
Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng vâng lời liền rời đi.
Cảnh Tiêu Niên có chút ảo não, lời này không phải điều hắn muốn nói. Phút bất tri bất giác, hắn vẫn là vị chủ nhân thích ra lệnh, vênh mặt hất hàm sai khiến kia.
Năm năm trước, Cảnh Tiêu Niên bất quá mới hai mươi bảy, đúng là độ tuổi thích mạo hiểm ham chơi, lại là con nhà giàu, bên người thường thường tiền hô hậu ủng một đám hồ bằng cẩu hữu, còn có không ít hồng nhan tuyệt sắc theo đuổi. Năm năm sau, hắn đã là người lãnh đạo xí nghiệp Cảnh thị, oai phong một cõi trên thương trường khiến tính tình hắn trở nên trầm ổn, tuy rằng vẫn như trước được vô số cô gái như sao vây quanh mặt trăng, nhưng đối với gia đình, hình như có chút không muốn xa rời. Thậm chí, đối với một Thuận Mỹ nhu thuận, cũng có chút không nỡ rời xa. Chỉ là chính hắn không biết mà thôi. Hoặc cho dù hắn mơ hồ biết, cũng sẽ không bởi vậy mà cúi người, cho Thuận Mỹ một nụ cười phát ra từ đáy lòng.
Nếu không thể trao đi, thì chỉ có thể mất đi.
Yêu, không phải đều là vô duyên vô cớ.
Hết chương 13
——— ————————
Bách Linh: Nếu ko phải có mác “BHTT” thì mình đã nghĩ diễn biến tiếp theo là trải qua muôn vàn hiểu lầm gian nan trắc trở, lãnh khốc soái ca nam chính và nhu nhược nữ chính sẽ hp bên nhau trọn đời :SS