Năm xưa
Chương 14 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Bữa sáng hôm nay rất phong phú.
Cảnh Tiêu Niên không hiểu sao có phần vui vẻ. Kỷ Thuận Mỹ có lạnh nhạt với hắn đến mấy cũng chưa từng chậm trễ bữa sáng của hắn. Dù hôm qua nàng đã mặt đối mặt với hắn và tình nhân.
Ăn cháo được một nửa, Cảnh Tiêu Niên đột nhiên nói: “Thuận Mỹ, anh, anh thường làm việc bận rộn. Hôm qua gặp việc ngoài ý muốn nên anh không thoải mái, vì vậy chiều mới ra ngoài đi dạo.”
Cảnh Tiêu Niên không hiểu vì sao, những lời này không hề soạn trước trong đầu, cứ vậy tự động tuôn ra.
Thuận Mỹ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, xem như đáp lời.
Cảnh Tiêu Niên có chút ảo não, chẳng lẽ cô không thể quan tâm hỏi han, vì sao công việc không thuận lợi sao?
“Cô ấy, cô Minnie ấy là anh quen biết khi đi công tác. Cô ấy là một phóng viên.” Cảnh Tiêu Niên tiếp tục nói, len lén quan sát phản ứng của Kỷ Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ đơn giản buông đũa xuống, nhìn thẳng Cảnh Tiêu Niên: “Tiêu Niên, em có thể tự hiểu, không cần anh nhắc nhở. Em biết anh đi làm vất vả, anh nuôi em em cũng biết. Về phần Minnie hay Mickey gì đó, cô ta là ai cũng chẳng có quan hệ với em. Cảnh Tiêu Niên anh có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, mọi người trong thành phố đều biết cả. Chẳng lẽ việc này anh còn từng để ý kiêng dè sao? Còn cần phải dè chừng em sao? Anh không đưa mấy cô đó về, còn để em ở trong ngôi nhà này, xài tiền của anh, là nữ chủ nhân của cái nhà này, thế cũng khiến em đủ thoả mãn rồi. Em biết, anh đã đối xử rất tốt với nhà họ Kỷ, nên em chưa bao giờ hy vọng xa vời anh có thể khiến em thất vọng hay không.”
Cảnh Tiêu Niên trợn mắt há hốc mồm, chán nản gẩy đũa.
Nếu là bình thường, đôi đũa đã sớm bị ném thẳng lên bàn, mà hắn cũng nổi giận ra khỏi nhà. Nhưng hôm nay, đôi đũa vòng vo qua lại trong tay vài lần, hắn nhịn xuống.
“Thuận Mỹ, em, em đang giận à?” Cảnh Tiêu Niên nhìn Kỷ Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ thực bình tĩnh nhìn lại Cảnh Tiêu Niên: “Em sẽ không nổi giận, em chỉ thấy thực mất mặt.”
Cơn giận của Cảnh Tiêu Niên xìu xuống, hắn không nói gì húp hết chỗ cháo còn lại.
Cảnh Tiêu Niên ăn sáng xong lập tức rời nhà, Kỷ Thuận Mỹ lại quay về giường đọc sách, nàng thật sự không có gì cần làm.
“Xin hỏi, là Kỷ tiểu thư phải không?” Chàng trai đứng ngoài cửa hỏi.
“Phải.” Kỷ Thuận Mỹ đáp.
Chàng trai đưa qua một cái gói to: “Kỷ tiểu thư, đây là bạn cô đưa cho cô. Xin kí nhận.”
Thuận Mỹ nghi hoặc đón lấy gói quà, hỏi: “Là vị nào tặng vậy?”
“Kiều Y Khả tiểu thư.”
Chàng trai rời đi, Thuận Mỹ mang theo cái gói vào nhà. Lấy ra, là hồng trà cùng cheesecake, đều ấm áp thơm tho. Có một chiếc thiệp rơi ra. Nhặt lên nhìn, mặt trên là chữ của Kiều Y Khả. Trước đó Kỷ Thuận Mỹ đã từng xem qua tấm thiệp của Kiều Y Khả lúc cô đến tặng hoa, nên nhận ra chữ cô.
Hồng trà phối với cheesecake, là hương vị của quá khứ, là cô của quá khứ, chỉ tới hôm nay thôi. Ngày mai đến nhà tôi, tôi sẽ khiến cô yêu thích một hương vị hoàn toàn mớilạ, và một cô hoàn toàn mới.
Thuận Mỹ, nếu quá khứ thực vui vẻ, tôi nguyện ý để cô ở lại.
Nếu quá khứ không vui vẻ gì, cho tôi một cơ hội để nắm tay cô, đi tìm niềm vui hạnh phúc.
Ký tên là “Kiều Y Khả”.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn từng chữ từng chữ, nhìn hết lần này đến lần khác, mãi đến khi nước mắt từng giọt rớt xuống, một chút do dự giãy giụa lúc trưa mới hoàn toàn sụp đổ. Nàng như thể nhìn thấy Kiều Y Khả mỉm cười vươn tay về phía mình, nói: “Thuận Mỹ, đến đây.”
Cõi lòng tràn ngập nỗi vui mừng cảm động khác thường. Nàng không thể từ chối.
Hết chương 14