Năm xưa
Chương 17 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Thịt ốc rất trơn mềm, ăn vào miệng không hề có mùi bùn đất, nhẹ nhàng nhấm nuốt, hương rượu thoang thoảng hoà quyện trong từng thớ thịt, quấn quýt toả ra từng trận từng trận men say, đọng lại tràn ngập nơi đầu lưỡi rồi lan toả vào cõi lòng. Một miếng thịt ốc nho nhỏ, thế nhưng lại nhấm nháp ra được cảnh tuyệt mỹ như say rượu như say tình.
Thuận Mỹ ăn ngon miệng, ngẩng đầu lên cười: “Cái này tôi biết, bên trong nhất định có bỏ thêm rượu, phải không?”
Y Khả cười: “Hoàn toàn chính xác, không biết là do tôi quá ngốc hay vì cô quá thông minh đây.”
Thuận Mỹ mỉm cười: “Vẫn là tôi ngốc, cái này vốn đơn giản nhất mà, nơi chúng ta sống vốn đều dùng rượu để nấu ốc đó thôi. Có điều, cách nấu của cô vẫn có chút đặc biệt, hương vị của loại rượu cô dùng hình như đậm hơn nhiều so với người khác nấu, lại không phải đậm đến nỗi át mất vị ngon của thịt ốc, mà thơm nồng vừa vặn thể hiện rõ thêm vị thịt ốc.”
Y Khả bật cười: “Thuận Mỹ, sao cô ngốc được chứ! Có thể nghĩ cẩn thận như vậy, rất thông minh!”
“Vậy, rốt cục thì nấu bằng cách nào?” Thuận Mỹ hiếu kỳ hỏi.
Món ốc là món ăn vặt bình thường nhất, đến mùa ốc sinh sản, trên bàn cơm mọi nhà đều sẽ có một bát ốc nấu rượu. Người đàn ông sẽ ngồi nhắm rượu, là thức ăn cơm của đám trẻ nhỏ, là món nhai vui miệng nhất của bà chủ gia đình sau một ngày mệt nhọc.
“Cái này thật ra rất đơn giản, chỉ là thời gian đổ rượu vào khác biệt mà thôi. Bình thường chúng ta ướp thịt ốc với xì dầu, sau đó mới cho thêm rượu vào để nấu, mà tôi lại ngược lại, dùng rượu ướp thịt ốc, sau đó mới thêm một chút nước cùng gia vị vào để nấu. Cách nấu trước sẽ khiến vị thịt ốc quá nặng, tuy ăn ngon nhưng lại làm mất đi mùi thơm vốn có của thịt ốc, mà phương pháp của tôi, dùng rượu để bớt đi mùi vị bùn đất, lại bớt đi chút gia vị, như thế nấu thịt ốc sẽ càng ngon hơn.” Kiều Y Khả từ từ, chậm rãi nói, Kỷ Thuận Mỹ nghe đến ngây người.
Chẳng qua là phương pháp phá vỡ truyền thống lại có thể thay đổi hương vị của ốc, quả thật rất đơn giản mà lại cực kỳ tinh xảo.
“Y Khả, làm sao cô lại biết được nhiều vậy?” Thuận Mỹ hỏi.
Y Khả cười cười: “Không phải biết nhiều, mà là luôn suy nghĩ nếm thử phương pháp mới, muốn cùng một loại nguyên liệu mà có thể làm ra được một món ăn có hương vị ngon nhất.”
“Y Khả, với chuyện gì cô cũng đều hết lòng chú ý suy nghĩ vậy sao?” Thuận Mỹ hỏi lại.
“Hiện tại sẽ là như vậy, mà phần hết lòng này, đại khái vẫn bắt đầu từ thức ăn. Trước kia lúc ở cô nhi viện, thức ăn thiếu thốn lắm, hiếm hoi mới được ăn mặn, hằng năm đều ăn rau xanh củ cải. Chúng tôi cũng biết các mẹ nuôi chúng tôi rất vất vả, chỉ trông chờ vào số tiền trợ cấp ít ỏi của chính phủ và thỉnh thoảng tiền từ thiện của những người có tiền, nên cũng chưa từng bao giờ yêu cầu được ăn ngon hơn. Mà tôi thì thường vào bếp giúp đỡ, như vậy các mẹ sẽ thích tôi, đôi khi cũng được đối xử đặc biệt. Lúc ở trong bếp, tôi từ từ suy nghĩ, xem làm thế nào mới có thể biến những thứ rau củ ấy dễ ăn hơn. Ví dụ như, thi thoảng có một miếng thịt, chỉ một miếng nhỏ, tôi liền đề nghị các mẹ đừng dùng để xào rau, như vậy mỗi người chỉ được chia một ít vụn thịt, mà thay vào đó có thể nấu một nồi canh thịt, sau đó mỗi lần xào rau thì bỏ một chút canh, sẽ rất thơm. Sau đó, tôi trở thành đầu bếp nổi danh ở cô nhi viện ấy, mẹ viện trưởng cũng thường thường hỏi: ‘Y Khả, hôm nay chúng ta có một con gà, con nghĩ xem làm cách nào có thể ăn lâu một chút."”
“Thuận Mỹ, hiểu rõ một người thì thời gian không phải là chuyện quan trọng nhất, mà quan trọng là phải dùng trái tim.”
“”Vậy vì sao bọn họ lại không thể làm thế với tôi?”
“Vì bọn họ không nhận ra điểm tốt của cô.”
“Cô, vì sao cô lại dụng tâm như vậy với tôi?”
“Tôi chỉ muốn nói với cô, thích món ăn đơn giản, khẩu vị đơn giản, điều này không sai, nhưng đơn giản không có nghĩa là cho có lệ. Dù xào thức ăn hay nấu canh, nếu cô chỉ đem nguyên liệu cắt lung tung rồi ném vào nồi thì hương vị làm ra nhất định sẽ không khiến người ta thích. Chỉ có dụng tâm thì dù đơn giản cũng trở nên đáng yêu, tuy rằng thái độ chúng ta đối với cuộc sống có thể đơn giản, nhưng cuộc sống đơn giản của chúng ta lại phải dụng tâm để biến nó thành tinh xảo, có như vậy mới có thể hạnh phúc.
“Sao lại nói với tôi những điều đó?”
“Vì cô không hạnh phúc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã biết rõ.”
“Hạnh phúc của tôi có liên quan tới cô sao?”
“Hạnh phúc của cô có thể không liên quan tới tôi, nhưng nếu cô không hạnh phúc, tôi sẽ đau lòng.”
Thuận Mỹ cúi đầu, không nhìn Kiều Y Khả. Từng giọt nước mắt, từ chậm dần nhanh rớt xuống mặt bàn. Bờ vai run rẩy, Kỷ Thuận Mỹ từ nức nở biến thành oà khóc.
Kiều Y Khả không nói gì, đi qua ôm Kỷ Thuận Mỹ vào lòng.
Hết chương 17