Năm xưa

Chương 18 :

Ngày đăng: 08:32 19/04/20


Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Kỷ Thuận Mỹ dần nhỏ lại. Nàng nức nở ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn chiếc áo Kiều Y Khả đã bị mình vò đến nhăn nhúm.



Kiều Y Khả cúi người, lấy một tờ giấy ăn trên bàn, cẩn thận lau nước mắt trên mặt Kỷ Thuận Mỹ.



Kỷ Thuận Mỹ xấu hổ, giơ tay lên muốn ngăn cản Kiều Y Khả, nhưng lại bị Kiều Y Khả dùng tay kia bắt được bàn tay đang giơ lên giữa chừng của nàng.



Từng chút từng chút một, rốt cuộc lau sạch nước mắt, sau đó đứng thẳng dậy, nâng mặt Kỷ Thuận Mỹ lên: “Thuận Mỹ, lúc cô cười mới xinh nhất, cho nên lúc này khóc rồi thì về sau chỉ có thể cười, không được khóc, được không?” Kỷ Thuận Mỹ nhìn Kiều Y Khả.



Chứng kiến Kiều Y Khả chăm chú nhìn mình, ánh mắt trong suốt kiên định, Kỷ Thuận Mỹ kìm lòng không được gật gật đầu. Trên thực tế, nàng cũng không biết vì lí do gì mình phải gật đầu nhận lời, nhận một lời hứa rất khó thực hiện này. Nếu trước kia, Kỷ Thuận Mỹ vẫn cảm thấy nước mắt cách mình rất gần, mà nụ cười lại cách rất xa, nhưng hiện tại, lại có Kiều Y Khả. Ánh mắt chăm chú của Kiều Y Khả nhìn vào mắt nàng khiến nàng có cảm giác choáng váng như bị thôi miên. Có lẽ thật sự có thể thử một lần. Thử một lần từ nay về sau chỉ có thể cười, không được khóc.



“Được rồi, cười cũng đã cười, khóc cũng đã khóc, giờ có thể thực sự ăn cơm được chưa? Bằng không sẽ tiếc lắm, tôi bỏ nhiều công sức ra làm như vậy mà.” Kiều Y Khả cố dùng bộ dáng bất đắc dĩ uỷ khuất nói.



Kỷ Thuận Mỹ ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, chẳng biết bị làm sao vậy, chạy đến nhà người ta làm khách mà lại vừa khóc vừa cười. Nàng đứng lên, nhìn Kiều Y Khả, nhẹ nhàng nói: “Y Khả, tôi đi rửa mặt đã, một lát nữa sẽ trở lại, cô không được ăn vụng đó, tất cả đều là những món tôi thích ăn.” Nói xong liền xoay người đi vào toilet.



Kiều Y Khả thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười thoải mái. Trong lòng rối bời ngàn vạn tư vị mà không nói rõ được. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của cố. Kỷ Thuận Mỹ đã rung động trước thân thể cô, cũng đã cảm động vì cái gọi là “bữa cơm rau dưa” này.



Cô muốn chính là như vậy. Kỷ Thuận Mỹ càng tin tưởng cô, thì sẽ càng ỷ lại, không rời xa cô. Nhưng mà rõ ràng cũng lại có rất nhiều thứ ngoài ý muốn, không nằm trong kịch bản của cô. Lúc Kỷ Thuận Mỹ khóc, cô cảm thấy cả lục phủ ngũ tạng của mình đều đau đớn theo. Cô gái này chẳng những ảnh hưởng đến tình cảm và dục vọng của cô, mà còn ảnh hưởng đến nỗi nhớ nhung cùng thương tiếc trong lòng.



Ban đầu, cô cứ nghĩ mình chỉ cần chiếm được thân thể nàng là đủ rồi. Mà giờ, cô phát hiện thì ra mình muốn có được kỳ thật càng nhiều hơn thế. Có được thân thể thế nhưng chỉ là một bộ phận nho nhỏ mà thôi. Cô lại nhớ tới lời Giảo Nhi trêu ghẹo: “Xong rồi xong rồi, chị thật sự yêu nàng rồi!”



Thật sự là yêu sao? Kiều Y Khả mơ hồ không rõ. Không phải vì ham muốn dục vọng, là hoàn toàn hoàn toàn là tình yêu sao? Chính bản thân Kiều Y Khả cũng không rõ nữa.



Đang miên man suy nghĩ, Kỷ Thuận Mỹ đã trở lại.



Chỉnh trang lại quần áo một lần nữa, lại khôi phục vẻ tiểu thư khuê các đi nhẹ nói khẽ cười duyên.



Kiều Y Khả biết, một màn nước mắt như mưa vừa rồi kia đã qua rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa thế nữa, nhất định sẽ khiến đối phương thấy phản cảm. Lúc này giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không nhắc tới nữa thì ngược lại sẽ khắc sâu sự rung động này trong trái tim Kỷ Thuận Mỹ.



“Thuận Mỹ, mau tới ăn cơm đi, nhưng hơi lạnh rồi, có muốn hâm nóng một chút không?” Kiều Y Khả quan tâm hỏi.



“Không cần đâu, còn ấm mà, như vậy là được.” Kỷ Thuận Mỹ nói xong liền nâng chén lên, bắt đầu dùng cơm.



Hai người cũng uống một chút rượu vang, cảm giác nhè nhẹ men say chậm rãi tràn ngập căn phòng, lâng lâng, ngà ngà say.



Ăn được một nửa, Y Khả như có chút say, cô đột nhiên đứng lên, lôi kéo Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, tôi múa cho cô xem được không? Tôi múa cũng được lắm.”



Dứt lời, cô liền uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, không nói thêm gì nữa kéo Kỷ Thuận Mỹ vào phòng ngủ. Thật ra Kỷ Thuận Mỹ không say, nhưng chất cồn tốt ở chỗ khiến người ta muốn thoả sức vui vẻ như chốn thần tiên, muốn ngừng mà không được.


Nhất chủng tương tư, 



Lưỡng xứ nhàn sầu. 



Thử tình vô kế khả tiêu trừ, 



Tài há my đầu, 



Khước thướng tâm đầu.



Dịch nghĩa 



Hương tàn như ngọc lạt màu thu, ngó sen hồng nhạt 



Khẽ vén áo the 



Lên thuyền sóng một mình bờ cát 



Thư cẩm trong mây ai gửi về 



Nhạn đến cùng gió mát 



Trăng tràn đầy lầu tê 



Hoa tàn phiêu dạt nước trôi đi 



Hai bờ buồn lặng 



Một tình si 



Thoắt đã tận đáy lòng 



Một chút vừa thoáng mi 



Vẫn còn lại trong tâm



(thivien.net)