Năm xưa
Chương 54 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Rất nhiều năm rồi chưa từng nếm trải cảm giác đau đớn bén nhọn đến thế.
Mười năm nay, cho dù nhớ đến đâu cũng đã thành thói quen, như một căn bệnh mãn tính trầm trọng, trì độn, cứng đầu, thời thời khắc khắc tra tấn da thịt đã chết lặng, không đến mức đau muốn chết, lại nhất định là một sự dày vò.
Nhưng giờ phút này, tiếng khóc tuyệt vọng của Thuận Mỹ vang lên đằng sau khiến thânt thể đã sớm chết lặng của Kiều Y Khả trong phút chốc trở nên nhạy cảm, nỗi đau đớn cũng theo đó mà đến, trong nháy mắt như sóng trào chiếm cứ từng ngóc ngách trong thân thể, cuồng nộ rít gào nơi sâu thẳm linh hồn, xé toạc, lục phủ ngũ tạng như bị găm đầy kim châm loé sáng. Trong cơn đau đớn cực độ, thân thể như bể nát thành từng mảnh, dần dần trôi nổi, mắt lạnh nhìn linh hồn mình bi thương.
Đau! Nỗi đau giống như đúc! Mười năm trước, cô như một con thú nhỏ bị thương, chỉ thầm nghĩ muốn tìm một chỗ để liếm máu tươi đang chảy, lúc đó không thể không rời khỏi Thuận Mỹ. Nỗi đau đó là như thế, đau đến khiến cô nghĩ mình sẽ chết nơi đất khách quê người, nghĩ mình sẽ không bao giờ nếm trải nỗi đau như thế nữa.
Nhưng mười năm sau, vận mệnh trêu ngươi, lại gặp nhau, lại đi, lại ôn lại nỗi đau đớn thấu tim đến tận xương tuỷ ấy. Cô đau đến nỗi muốn hét to, cũng muốn khóc oà như Thuận Mỹ, nhưng cô không thể, cô chỉ có thể kìm nén đau đớn, từng bước một rời xa nàng.
Mỗi một bước đều như dẫm lên mũi dao, máu tươi đầu đìa.
Kiều Y Khả đi đến đường lớn, gọi xe taxi, kéo tiểu Thuận ngồi vào trong.
Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, tài xế thấy lạ, hỏi: “Xin hỏi, cô muốn đi đâu?”
Vì thế Kiều Y Khả cúi đầu, muốn tìm trong ba lô địa chỉ của Giảo Nhi, nhưng tay cô run rẩy, thử mấy lần cũng không cởi được dây buộc. Tiểu Thuận rất ngoan, thấy thế liền mở túi ra giúp mẹ.
Lại đưa tay vào lật tìm, nhưng bàn tay run rẩy quá, lật tới lật lui vẫn không tìm được mảnh giấy nhỏ kia. Tài xế nhìn ra được sự bất bình thường của vị nữ khách này, rất hiểu ý, không thúc giục cô.
Vất vả mãi mới tìm được mảnh giấy có viết địa chỉ, đưa cho lái xe, Kiều Y Khả mệt mỏi dựa vào băng ghế sau, không muốn nói thêm một câu nào nữa.
“Mẹ, mẹ quen dì lúc nãy phải không?” Tiểu Thuận dù sao cũng là một đứa trẻ, mở to hai mắt nhìn Kiều Y Khả mà hỏi.
Kiều Y Khả nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của con, nỗi đau khổ trào dâng, không nói gì ôm chầm con, im lặng.
Tiếng khóa cửa “cách” một cái vang lên thanh thuý, bóc trần mọi lớp nguỵ trang của Kiều Y Khả. Cô chống lên tường, thân thể chậm rãi trượt xuống. Cô ngồi xổm, ôm lấy hai đầu gối, co thành một vòng, nước mắt điên cuồng tuôn rơi, không có tiếng động, chỉ có nước mắt như sương cùng hai bờ vai run rẩy.
Năm đó, lúc cô bỏ đi, cô chỉ để lại vài lời cho Thuận Mỹ, cô nghĩ Thuận Mỹ sẽ vì những lời qua loa cho có lễ ấy mà trách cô, oán cô, rồi sẽ quên cô. Trước đêm cô đi, cô đã suy nghĩ lâu lắm, cô hận Cảnh Tiêu Niên, cô nghĩ không biết vì sao hắn lại hận cô đến thế, hận đến mức muốn cướp đoạt sự trong sạch của cô. Cô từng nghĩ Cảnh Tiêu Niên muốn dùng sự trong sạch của mình để hiến tế cho lòng tự tôn của hắn. Mãi đến khi trời sắp bình minh, cô đột nhiên nhớ ra Thuận Mỹ đã từng nói một câu: “Với tính tình không biết nhẫn nhịn của Cảnh Tiêu Niên, nếu hắn biết rồi sẽ lập tức nổi trận lôi đình, xé em thành mảnh nhỏ, nhưng vì sao hắn lại không làm thế.”
Đúng vậy, vì sao hắn không làm thế? Chỉ trong chớp mắt, Kiều Y Khả rốt cục hiểu ra, người đàn ông đó, thật ra hắn luôn luôn để ý Thuận Mỹ.
Tấm thân cô đã bị tàn phá, trái tim như tro tàn, cô không biết lúc đó mình còn có thể trao cho Thuận Mỹ cái gì? Mọi thứ tốt đẹp vốn hướng tới đều biến thành hoa trong gương, trăng trong nước, mọi lời hứa ngày trước, từ cái đêm đen tối đó, đã trở nên nhẹ bẫng mà xa xôi.
Trong khoảnh khắc xúc động, cô quyết định khiến Thuận Mỹ hận cô, nếu cô phụ Thuận Mỹ trước, lúc cô đi rồi, Thuận Mỹ sẽ đau lòng vô cùng, có lẽ còn có thể cho Cảnh Tiêu Niên một cơ hôi,
Cô luôn nghĩ, cô yêu Thuận Mỹ nhiều hơn một chút, Thuận Mỹ đối với cô có lẽ chỉ là giữa nỗi cô độc nở rộ một đoá hoa vô vọng mà thôi.
Cho nên, cho dù Cảnh Tiêu Niên không trao được cho Thuận Mỹ tình yêu thì ít nhất hắn cũng có thể cho nàng một cuộc sống an bình sung sướng.
Nhưng mà, cô vạn vạn lần không ngờ, dự định tính toán hơn mười năm trước đã sớm biến thành công dã tràng. Thuận Mỹ biết được sự thật rồi sao có thể không hận Cảnh Tiêu Niên được. Đâu thể có khả năng hai người bọn họ còn ở bên nhau.
Thì ra vẫn là cô, chặt đứt con đường cuối cùng của Kỷ Thuận Mỹ.
Tóm lại, vẫn là cô hại Thuận Mỹ. Năm đó, là cô quyến rũ Thuận Mỹ trước, lấp đầy nỗi cô đơn trống trải của nàng, chiếm được tình yêu không có chỗ nào để trao của Thuận Mỹ. Rồi cuối cùng, Thuận Mỹ vẫn bị huỷ hoại trong tay cô.
Kiều Y Khả hối hận, đập đầu mình, khóc đau lòng muốn chết.
Hết chương 54