Năm xưa

Chương 55 :

Ngày đăng: 08:32 19/04/20


Cuộc sống của Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên mất phương hướng.



Mấy ngày liền nàng tinh thần hoảng hốt, làm vỡ chén, đổ ghế, lúc tiểu Diễm quá bận rộn, nàng tới giúp một tay, không ngờ lại bưng nhầm đồ ăn.



A Hoè và tiểu Diễm đều cảm giác được, từ sau khi vị nữ khách kia đến đây rồi đi, bà chủ liền trở nên bất thường so với mọi ngày.



Trước giờ dù chuyện có khó khăn tới đâu, nàng vẫn luôn thản nhiên, có khi cười nhạt, tuy không vui lòng, nhưng ít nhất cũng bình an. Nhưng mà giờ, nàng ngày ngày trà không uống, cơm không ăn, ngay cả nói cũng đều lười nói.



Ngày hôm đó, sau buổi trưa, thời tiết lâu không tốt lên rốt cục hé lộ một chút ý cười, ánh mặt trời ấm áp tà tà chiếu vào, hắt lên những chiếc bàn bằng gỗ vô số điểm sáng lấp lánh. Khách tới ăn cơm trưa đều đã đi, tiểu Diễm không khoẻ cho lắm nên vào phòng trong nằm nghỉ. Kỷ Thuận Mỹ ngồi ngẩn người trước bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bức ảnh treo trên tường.



Nàng thật hi vọng có thể trở lại trước đó, khi ấy dù khổ sở mức nào cũng không giống bây giờ, trong lòng, ngay cả trái tim cũng chua sót, xa xôi, không nhìn thấy hy vọng nơi nào.



A Hoè lười biếng nằm phơi nắng, miệng ngậm nửa cọng rơm. Mắt thấy dáng vẻ sầu khổ của Kỷ Thuận Mỹ, hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Bà chủ, cũng nhàn rỗi, tôi kể cho cô nghe chuyện ngày xưa của tôi nhé?”



Kỷ Thuận Mỹ ngẩng đầu liếc a Hoè một cái, không yên lòng đáp: “Ừ.”



Thật ra chuyện xưa của chính nàng nàng còn không muốn hiểu, làm sao còn có tâm tư đi nghe chuyện của người khác. Chỉ là, hiếm khi a Hoè muốn nói, nàng cũng không muốn khiến hắn mất hứng.



Nhưng a Hoè không để ý việc nàng không hề có hứng nghe, ném cọng rơm trên miệng đi, uống một ngụm nước, hắng hắng giọng, hứng trí bừng bừng bắt đầu kể: “Cô chủ, cô đừng thấy bình thường bộ dáng tôi lôi thôi nhếch nhác, thật ra, có nói thì có lẽ cô cũng không tin, nhưng tôi xuất thân từ dòng dõi thư hương đó. Chỉ là, ha ha, với tính tình bây giờ của tôi, cha mẹ anh em nhìn thấy cũng mất mặt, cho nên bình thường cũng không muốn kể với ai chuyện này.



Nhà tôi nhiều thế hệ thư hương, nghe nói tổ tiên còn thi đậu thám hoa. Chuyện của lão tổ tông tôi không rõ lắm, chỉ biết trước kia ông nội của tôi là thầy đồ mặc áo dài, dạy trường tư thục. Đến ba mẹ tôi đồng lứa cũng đều là giáo sư đại học, ba tôi là dạy Trung văn, mẹ dạy âm nhạc. Cho nên nhà tôi từ nhỏ đã gia giáo nghiêm khắc, lúc ăn không nói, lúc ngủ không được nói, lại càng không cho phép có bạn gái trước khi lên đại học.
Cảnh Tiêu Niên ngồi trong quán nhỏ chật chội chen chúc này, không hiểu sao tâm tình lại phiền não, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của vợ và con gái, hắn cũng chỉ đành chịu đựng đè nén sự bất mãn này.



Hắn chưa từng tới một cái quán bé xíu nào như vậy!



Nhưng người vợ hiện tại của hắn xuất thân bình dân, sau khi gả cho hắn rồi cũng vẫn thích đến những quán nhỏ ăn cơm, nói hương vị ở những nhà hàng lớn dù ngon, nhưng không đủ thân thiết. Hơn nữa vừa rồi đi xa trở về, vừa xuống tàu hoả thì trời đổ mưa, đứa con gái năm tuổi la hét kêu đói bụng, không có cách nào, hắn chỉ có thể đi theo hai mẹ con vào quán nước nho nhỏ này.



Hắn thầm than trong lòng, những năm gần đây tính tình của hắn thật sự đã sửa rất nhiều.



Canh mang lên, vợ hắn dịu dàng múc một chén nhỏ cho ba người, tự mình uống một ngụm, khen: “Em đã nói mà, quán này có hương vị rất thân thiết, canh cũng ngon lắm!”



Đứa con gái nghe thế, cũng vội vàng uống một ngụm, líu lo nói: “Mẹ, ngon quá.”



Cảnh Tiêu Niên khẽ nhếch khoé miệng mỉa mai, nghĩ thầm canh của cái quán này sao có thể ngon được kia chứ. Nhưng hắn cũng không nỡ làm phật lòng vợ, cũng thử nếm một muỗng nhỏ canh.



Uống vào miệng, hương vị quen thuộc suýt chút nữa khiến hắn té xỉu, như thể bị sét đánh.



Ngẩng đầu, liền nhìn thấy người vợ trước của hắn, cả nửa đời hoang đường trước kia, người con gái duy nhất hắn từng yêu, lại tự tay huỷ diệt.



Hết chương 55