Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1032 : Hi hi, đừng như vậy

Ngày đăng: 21:55 28/04/20


Trương Khải vốn đang xem náo nhiệt, nghe thấy tiếng khóc của con trai liền quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Bàng Thiệu Đình đang bóp chặt cánh tay đứa con, ánh mắt dữ tợn lộ ra vẻ tàn độc.



Hắn ta vội vàng cướp lấy đứa con, đau lòng không thôi: “Ngoan, ba bế con, có còn đau hay không...”



“Ông xã, em...” Lúc này Bàng Thiệu Đình mới bừng tỉnh, ánh mắt như có mấy phần chột dạ.



“Đủ rồi! Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì! Kết hôn mà vẫn còn không biết kiềm chế, con mẹ nó có chính là đồ dâm phụ!”



“Trương Khải, anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Cái đứa họ Tần ở Cẩm Tú Viện, còn con ả họ Vương ở Thủy Tinh Thành nữa, còn chẳng kể tới đám gái gú anh hay chơi đùa ở các hộp đêm. Anh ở bên ngoài lăng nhăng thế nào, anh tưởng tôi không biết à?”



“Bàng Thiệu Đình, mẹ kiếp, cổ dám điều tra tội?”



“Ha, còn cần tôi phải tra sao? Tin nhắn của vợ ba, vợ bốn của anh đầy trong điện thoại tôi đây này.”



“Cô đừng có nghĩ linh ta linh tinh, tôi không hề...”



“Không cần phải biện giải.” Người phụ nữ bình tĩnh đáp, “Bởi vì tôi sẽ không tin một chữ nào đâu.”



“Hừ! Cho mặt mũi mà không thèm chứ gì? Tùy cổ có tin hay không, ông đây ở bên ngoài có thể tùy tiện chơi, nhưng mà cô, nghĩ cũng đừng có nghĩ. Lục Chinh giờ đã có cả con trai lẫn con gái, càng không thèm để cô vào mắt, nhân lúc còn sớm hãy chết tâm đi, ở nhà nuôi con cho tử tế, nếu không, đừng trách tôi trở mặt không nhận người!”



“Trương Khải, tên khốn nạn nhà anh... lương tâm anh bị chó ăn rồi à...”



Người đàn ông bực bội trong lòng, lập tức túm lấy tay cổ ta kéo đi, “Tôi cảnh cáo cổ, tốt nhất ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng có làm ầm lên ở chỗ này, miễn cho mất mặt xấu hổ!”



Hai vợ chồng nhanh chóng rời đi. “Trương Khải, anh buông tay tôi ra!” Bàng Thiệu Đình hất tay như thể muốn ném một thứ đồ dơ bẩn.



Người đàn ông trở tay giáng một cái tát, chát!



Bàng Thiệu Đình cứng đờ.



“Anh đánh tôi?” Không thể tin nổi.



“Đánh cô thì sao... đồ đàn bà chanh chua!”



“Trương Khải, tôi muốn ly hôn với anh!”




“Cô ấy không cần ai thấu hiểu, ca ngợi, cô ấy chỉ muốn anh được tốt, có thể vùng vẫy với khát vọng của mình, có thể chuyên tâm hoàn thành sứ mệnh, theo đuổi tín ngưỡng của bản thân!”



Bàn tay đang nắm chặt của người đàn ông dần thả lỏng, sự thống khổ trong mắt dần bị thay thế bởi vẻ mê man.



Giọng Nhiễm Dao hơi hòa hoãn lại, “Tôi chỉ biết nói tới đây thôi, anh hãy tự ngẫm lại mà xem.”



Nói xong liền xoay người rời đi, váy trắng nhẹ bay trong không khí. Tổng Tử Văn nhìn chằm chằm vào bóng dáng càng lúc càng đi xa, ánh mắt nóng rực thoáng hiện lên sự đau đớn.



Hình như cô ấy đã gầy đi, có lẽ là do đi giày cao gót nên dáng người càng thêm thon gọn như cành liễu, không còn vẻ mũm mĩm của trẻ con nữa mà đã trưởng thành, rất xứng với danh thiên kim tiểu thư.



Có lẽ cô ấy vẫn còn hạn chăng?



Nếu không, tại sao ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho anh ta chứ?



“A Chinh, lúc này, có lẽ anh nên uống một chút rượu.”



“Cái gì?”



Tống Tử Văn nghiêm túc: “Uống không? Tôi đi với anh.”



“Đi!”



Hai anh em cùng nhau rời đi. Phút cuối cùng, Lục Chinh còn quay đầu, ánh mắt hung hăng thoáng nhìn về phía Đàm Hi rời đi, nghiến răng nghiến lợi...



Ông trẻ Hai chứ gì?



Đàm Hi, em cứ chờ đấy, hai chúng ta còn chưa xong đâu!



“Đừng nhìn nữa, làm gì còn bóng ai mà nhìn.” Tống Tử Văn vỗ bả vai anh.



“Hừ, trong lòng cậu cảm thấy không dễ chịu nên mới kéo tôi đi uống rượu chứ gì?” Lục Chinh lạnh lùng đáp, “Nhiễm Dao người ta ngay cả liếc mắt nhìn còn không thèm cho cậu đâu.”



Tống Tử Văn: “...”