Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1033 : Khả năng lừa dối, chuyện cũ đàm - Tống

Ngày đăng: 21:55 28/04/20


Đàm Hi lái xe đưa hai đứa trẻ quay về biệt thự.



“Tới rồi.”



Ngộ Hạ duỗi tay đòi bế, Đàm Hi bế cô bé lên bằng một tay, một tay khác duỗi về phía Tiểu A Lưu.



“Mommy, con tự đi được.”



Đàm Hi ôm chặt con gái, “OK, con thích là được.”



Tiểu A Lưu tự ra khỏi xe, lặng lẽ đi bên cạnh Đàm Hi, ánh trăng đổ bóng hai mẹ con dải ra, cực kỳ yên bình.



Tắm rửa xong, Đàm Hi bế hai đứa trẻ về giường.



Ngộ Hạ lăn một vòng, CỌ người lên chăn bông mềm mại, cười cực kỳ vui vẻ. A Lưu dùng khăn lau khô vệt nước trên chân, sau đó xốc chăn lên, ngoan ngoãn nằm yên, chỉ để lộ ra ngoài cái đầu nhỏ của mình.



Hai chị em đều yên lặng, không hề nhắc tới chuyện ở bữa tiệc như thể đã hẹn trước với nhau.



“Mommy còn phải làm việc, hôm nay không ngủ với các con được, có thể tự chăm sóc mình được không?” Đàm Hi đắp chăn cho con gái, mỉm cười dịu dàng.



Ngộ Hạ: “Được ạ!”



A Lưu: “Vâng.” “Mẹ để sáng đèn ở cửa ra vào, có đủ không?”



“Đủ ạ.“.



“Ngủ ngon, các cục cưng của mẹ.”



“Mommy ngủ ngon!”



Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm im, đợi đến khi cửa khép lại rồi, Ngô Hạ mới đảo tròn con mắt, không nhịn được nói: “Hôm nay chị giả vờ không quan tâm tới ba, liệu ba có thật sự tức giận với chị không?”



“Kệ ông ấy.” ALưu cực kỳ tùy ý.



“Sao có thể làm vậy chứ?” Ngộ Hạ hầm hừ, “Ba là ba đấy! Lỡ như ba tức giận không thích chị thì làm sao đây? Hức... hu hu...”



“Suyt! Nói bé thôi! Chị muốn mẹ phát hiện ra đấy à?”



“Đều tại em, bảo chị cố ý hỏi mommy rằng ông ấy là ai.” Đó rõ ràng là ba mà!



Tiểu A Lưu hừ nhẹ: “Hỏi cũng đã hỏi rồi, giờ chị có hối hận cũng vô dụng.”



“Em! Em... chơi xấu!”



A Lưu rất muốn nói em chơi xấu đấy, nhưng lại cảm thấy chọc cho chị gái khóc thì càng phiền hơn nên giọng điệu cũng mềm xuống, “Chẳng phải em làm như thế là vì để ông ấy học được một bài học, miễn cho sau này lại không thèm để ý tới chị, quay đầu là đi nữa hay sao.”




“Cảm ơn lãnh đạo đã nâng đỡ, tôi không tiêu thụ nổi đâu.”



“Dưa xanh hái không ngọt, là tôi qua đường đột.” “Không có gì hay hơn biết sai chịu sửa cả.”



Rốt cuộc vẫn chia tay trong sự không vui.



Người đàn ông như Tống Tử Văn, có tiền, có quyền, có sắc, đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể trở thành mê hoặc trí mạng.



Đàm Hi không biết năm đó, khi anh ta nói chuyện ấy với cô thì rốt cuộc ôm toan tính gì trong lòng.



Tác dụng của rượu ư?



Đột nhiên có hứng?



Hay là, bóng tối dụ người?



Hoặc là, chỉ vui đùa mà thôi?



Sự tình đã đi qua, vốn không nên theo đuổi miệt mài, cũng không cần thiết phải theo đuổi làm gì, Đàm Hi đã từng nghĩ như thế.



Nhưng khi cô biết “bạn trai”, “lão cán bộ” mà Nhiễm Dao cứ nhắc suốt cả ngày lại là Tổng Tử Văn thì cô không ngồi yên được nữa.



Sau đó, cô bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, muốn nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng của Tổng Tử Văn, hy vọng có thể đào ra được kết luận là lúc đó anh ta bị ma xui quỷ khiến mà thôi.



Như thế, cô có thể giấu giếm Nhiễm Dao cả đời mà không cần cảm thấy áy náy gì.



Đáng tiếc, đến cuối cùng, cô vẫn không thể nào dùng ba chữ “tính ngẫu nhiên” này để biện giải cho hành vi của Tổng Tử Văn đêm đó.



Thế nên, trước khi ra nước ngoài, Đàm Hi dùng cách viết email để nói cho Nhiễm Dao biết những chuyện đã xảy ra, cho dù là dùng câu chữ hay thái độ lời nói đều cố gắng đứng ở góc độ trung lập và khách quan.



“Không đâu.” Giọng Nhiễm Dao từ đầu bên kia truyền sang kéo suy nghĩ đang bay xa của Đàm Hi quay về, “Đó chỉ là một trong những nguyên nhân rất nhỏ thôi.”



“Thật chứ?”



“Ừ. Năm năm trước cậu đã nói cho tớ biết chuyện này, nhưng tớ và anh ta mới chia tay nửa năm trước thôi.”



Đàm Hi suy nghĩ, dường như không thể tìm được lý do gì để phản bác cả.



Nếu chỉ vì cô nói cho Nhiễm Dao biết chuyện đó mà dẫn tới việc khiến hai người chia tay thì đúng là đã cắt đứt từ năm năm trước rồi, hà cớ gì còn kéo dài thêm ba, bốn năm rồi mới chính thức đường ai nấy đi chứ?



Nhưng cô không biết, oán giận thường được tích lũy từng chút một, mà cảm tình cũng theo đó bị mài mòn dần dân.



“Hi Hi, không phải cặp đôi nào cũng giống cậu và Lục Tổng, có thể yêu rầm rầm rộ rộ, xúc động lòng người thế đâu.”