Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1071 : Gọi cụ
Ngày đăng: 21:56 28/04/20
Thời gian sau đó, đầu gối của Lục Giác Dân đã trở thành chỗ ngồi chuyên thuộc của cô bé con.
Một già một trẻ, rõ ràng kém nhau tới mấy chục tuổi nhưng dường như lại có thể nói chuyện mãi không hết để tài.
“Cụ ơi, tại sao ngoài miệng của cụ lại có tua rua thế ạ?”
“Cái này gọi là râu, đàn ông ai cũng có.”
“Thế tại sao em trai lại không có ạ?”
“Em trai còn bé.”
“Bé thì không phải đàn ông hay sao ạ? Em ấy cũng có chim nhỏ mà...”
“... Bỏ qua vấn đề này đi!”
A Lưu ném PSP, hầm hừ trừng mắt với cô bé.
Vẻ mặt Ngộ Hạ ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, cô bé có nói sai cái gì à? Tại sao vẻ mặt của cụ bà và ông Từ đều kỳ quái như thế chứ?
“Cụ ơi, tại sao cụ chỉ bế cháu thôi ạ?”
“Cái này...” Lục Giác Dân đưa mắt nhìn đứa bé còn lại ở cách đó không xa. Thực ra ông cụ cũng muốn bế chắt trai lắm nhưng thằng nhóc đó căn bản chẳng thèm để ý tới ông. Đúng là con của Lục Chinh, tính cách thối y như nhau.
“Có phải vì Hạ Hạ đáng yêu nhất nên cụ mới không nỡ buông cháu ra không?” Lục Giác Dân không nhịn được bật cười, buồn bực lập tức tan biến, “Đúng thế, cháu ngoan nhất, đáng yêu nhất!”
“Yeah!” Giơ tay hình cái kéo.
Những gì Lục Giác Dân nói một ngày hôm nay còn nhiều hơn ba tháng liền cộng lại, chịu thôi, ai bảo Ngộ Hạ là một cô bé rất hay tò mò, các câu hỏi không ngừng được đặt ra chứ.
Thần kỳ nhất là ông cụ lại hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận gì, thậm chí còn chẳng hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Ngay cả bà cụ Lục hiểu ông cụ nhất cũng không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Bà biết ông lão nhà mình nhất định sẽ thích hai bảo bối này, nhưng thích đến mức này thì quả thực là... không thể tưởng tượng nổi.
Nói một câu không thích hợp cho lắm, thì là Lục Giác Dân còn chưa bao giờ dịu dàng được với bà như thế ấy chứ.
Làm cho bà cụ Lục khiếp vía, cả người nổi đầy da gà.
Trên đường trở về.
Dì Hà ngồi ở ghế phụ, đảo mắt một chút rồi ướm hỏi: “Ông chủ, hay là chúng ta lại tìm thời gian tới đó một chuyến nữa đi? Thuận tiện mang quà gặp mặt gì đó cho cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ. Lúc trước khi bà chủ tới cũng mang theo mấy thứ rất tốt, nghe nói hai đứa trẻ ấy thích vô cùng!”
“Ừ, nói đúng lắm.” Giọng điệu trầm ổn, không rõ vui giận, trong đầu cũng bắt đầu nghĩ xem cái gì mới tốt.
Cô bé con thích những thứ xinh đẹp, ăn uống và mặc đều đề cao nhất là vẻ đẹp.
Cái này không khó.
Chỉ có đứa còn lại thì không dễ đối phó như thế, khẽ họ một tiếng, “Thế... lúc trước bà ấy tặng gì vậy?”
“Ô, ông đang hỏi bà chủ ấy ạ?”
“Không thì còn ai?” Khóe miệng run rẩy.
Dì Hà nhìn thẳng phía trước, không nhìn sắc mặt Lục Giác Dân, lập tức báo ra lễ vật mà Đàm Thủy Tâm đã chuẩn bị lần trước.
“Cái đồng hồ cảm ứng thông minh kia bà ấy lấy ở đâu ra vậy?” Lục Giác Dân không nhịn được dò hỏi. Ông thấy A Lưu có vẻ rất thích thứ đó.
“Nói tới việc này, quả thực bà chủ đã phí rất nhiều công sức, vừa tìm hiểu vừa xin tư vấn, lại dựa vào mối quan hệ, chỉ sợ tiền bạc bỏ ra ở các khâu trung gian này còn nhiều hơn so với giá trị bản thân cái đồng hồ ấy chứ.”
Dường như đây là lần đầu tiên Lục Giác Dân nghe thấy chuyện này, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, “Sao tôi không biết bà ấy làm những việc này?”
“Cũng không rõ lắm ạ! Dù sao phu nhân làm những chuyện này cũng không hề giấu giếm gì, không chỉ tối mà bác Từ cũng biết mà.”
Lục Giác Dân lâm vào trầm mặc. Ông cụ nghĩ lại xem khoảng thời gian đó mình đang làm gì, phát hiện ra hình như lúc đó lúc nào bản thân cũng hờn dỗi, hoàn toàn chẳng để ý tới xung quanh, thậm chí còn cố tình không thèm nghe tin tức ở bên ngoài, đặc biệt là về ba mẹ con Đàm Hi.
“Ông chủ, thực ra cả nhà chúng ta phải nên sống rất vui vẻ mới đúng.” Dì Hà đánh bạo thử nói.
Lục Giác Dân không những không tức giận, mà sau khi trầm ngâm trong chớp mắt còn gật đầu đồng tình, “Đúng là nên rất vui vẻ...”
Một tiếng thở dài, âm cuối còn hơi nặng nề.