Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1072 : Anh thích em từ khi nào?

Ngày đăng: 21:56 28/04/20


Lại nói tới hai người Đàm Hi, tranh thủ mượn cớ ốm đau trốn trong Hoa viên Thiên Lập có thể nói là có một cuộc sống gia đình đầy đường mật ngọt ngào.



Ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên Đàm Hi còn hơi sốt nhẹ ra, thời gian còn lại thì sức khỏe đã khá là ổn định.



Lục Chinh cũng ăn vạ ở biệt thự không đi làm, nói một câu đẹp lòng là: ở nhà với vợ!



Hàn Uy, Trần Khải lập tức ăn khổ, dù sao, một cái nồi lớn như thế cũng không dễ cõng cho lắm.



Lục Chinh cũng chẳng bận tâm nhiều như thế. Trời đất bao la, vợ ta là nhất, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản được bước chân... xum xoe của anh.



Còn chẳng phải là xum xoe hay sao?



“Bà xã, ăn táo này.”



“Nói chuyện đứng đắn.” Ai là bà xã của anh? Gọi lung tung!



“Bảo bối à, ăn táo đi.”



“Anh muốn hại em nôn ra cả bữa ăn từ tối qua hay sao hả?”



“Ồ, trái tim nhỏ bé của anh, ăn táo nào...”



Động tác lật giấy tờ của Đàm Hi dừng lại, ánh mắt rời khỏi tài liệu, rơi xuống mặt người đàn ông. Tốt lắm, vẻ mặt nghiêm trang, tay cầm tăm xỉa răng, trên cái tăm có xiên một miếng táo, à, do chính tay Nhị Gia gọt.



Chợt thấy anh tỏ vẻ cực kỳ vô tội: Chẳng phải chỉ là đút táo cho em ăn thôi sao, anh có gì sai chứ? Sao em lại nhìn chằm chằm anh như thế?



“Lại có chỗ nào khiến ông lớn nhà anh không vừa lòng rồi sao? Nói đi, em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.” Trong mắt



Đàm Hi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, tên này nhất định phải có lý do gì mới lên cơn động kinh thế này, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra mấy từ buồn nôn như kiểu “bảo bối” hay “trái tim nhỏ bé” gì đó.



À, cũng có một trường hợp cần loại trừ ra: đó là lúc ở trên giường, khi sướng rồi thì có thể nói ra mấy lời buồn nôn kiểu này.



Đàm Hi không khỏi cảm khái.



Nhớ lại năm đó, khi cô theo đuổi tên này, không ít lần phải chơi bài gào thét khóc lóc, khiêu khích châm lửa, mấy cái xưng hô kiểu như “Tiểu Chinh Chinh”, “trái tim nhỏ bé”, “đại bảo bối” đổi mỗi ngày một cái, không ngày nào giống ngày nào.



Lúc đó, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được núi bằng hùng vĩ lạnh lẽo này lại có một mặt nhiệt tình như lửa như thế, những từ ngữ xưng hô kiểu đó được chính miệng anh nói ra bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần gợi cảm, Đàm Hi căn bản không cầm lòng nổi.



“Nói, có phải anh cố ý quyến rũ em không?” Duỗi tay túm chặt cổ áo người đàn ông, ánh mắt Đàm Hi hung hăng.
Có lẽ chính từ thời khắc đó.



“Còn anh?” Đàm Hi đột nhiên mỉm cười nhìn anh, ánh mắt nóng rực, “Anh thích em từ lúc nào thế?”



Lục Chinh ho khẽ hai tiếng, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, yết hầu cũng theo đó khẽ trượt...



Đàm Hi không nhịn được, duỗi tay chọc vào cục tròn tròn đang lăn lên lăn xuống kia, lập tức cảm nhận được thân thể của người đàn ông trở nên cứng đờ trong nháy mắt một cách rõ ràng.



“... Đừng nghịch.” Nặng nề, khàn khàn, hai chữ thôi mà dường như vô cùng gian nan.



“Vậy anh trả lời em đi.”



“Khụ... Từ lần đầu tiên bị em trêu ghẹo đã bắt đầu có phản ứng.”



“Chậc chậc! Đàn ông ấy mà, quả nhiên đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới hết.”



“Chẳng phải hợp ý em sao?” Người đàn ông nghiến răng, có vài phần như oán hận, “Anh là người đàn ông bình thường, huống chi...”



“Huống chi?” Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt tò mò.



“Lúc đó em...” Tuy rằng ngực không to lắm nhưng mà... “Chân dài.”



Đàm Hi “ổ” một tiếng, thuận thế lùi người lại, cố ý giơ chân lắc lư trước mặt người đàn ông, “Thì ra anh thích mẫu người như thế.”



Quần ngủ rộng rãi theo động tác lắc lư của cô mà để lộ ra hai cặp đùi vừa thẳng vừa đẹp, dưới ánh mặt trời còn trắng bóng như sứ, “Là như thế này sao?” Cười như cầu hồn đoạt phách, không biết sống chết.



Bàn tay lớn đáp xuống đùi cô, xoa véo mạnh mấy cái.



Vừa mềm vừa trơn, còn mịn màng hơn đậu hũ.



Trái tim Nhị Gia cũng mềm nhũn ra rồi, có thể thấy chữ “đẹp” này lợi hại tới mức nào chưa?



“A! Anh nhẹ tay tí đi...” Đàm Hi xoa xoa ở nơi bị anh véo, mày hơi nhíu.



“Anh có dùng sức mấy đâu...”



“Anh tự nhìn đi, đỏ lên rồi đây này!”