Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1073 : Bữa tiệc nhận cha (1)

Ngày đăng: 21:56 28/04/20


Lục Chinh chăm chú quan sát, đúng là bị đỏ lên thật.



“Do da mỏng thôi.” Tuy nói thế nhưng lòng bàn tay lại khẽ vuốt ve trên bề mặt da như muốn xoa cho mấy dấu đỏ này nhạt đi.



“Tìm da trâu mà véo. Hay sau này anh cứ ôm cái đó mà ngủ?”



“... Anh thích mềm mại hơn.”



Đàm Hi cắn môi, ánh mắt hơi lóe, “Vậy anh... biết em là Yan từ lúc nào?”



“Sau khi hồ sơ cơ mật bị mất cắp.” Chỉ vì thủ pháp gây án quá quen thuộc nên Lục Chinh dễ dàng liên tưởng ngay tới BW.



Mà đúng lúc này, Thời Cảnh lại tìm được chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh rằng BW chính là Yan!



So sánh bắc cầu, vừa nhìn đã biết ngay đáp án.



Nghe anh nhắc tới “Thời Cảnh”, ánh mắt Đàm Hi hơi ngẩn ngơ, nghĩ tới quan hệ đời trước của mình với Thời gia, muốn nói lại thôi.



Lục Chinh đã sớm nhận rõ suy nghĩ trong lòng cô, nói thẳng, “Anh đã nói cho Thời Cảnh rồi.”



Lập tức ngồi bật dậy!



“Anh nói với anh ấy rồi ư?”



“Chứ không phải làm sao? Nhìn cậu ta chạy khắp thế giới tìm em gái như lên cơn điên à?”



Đàm Hi mím môi, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, “Anh ấy... nói sao?”



“Ban đầu thì không tin.”



Đàm Hi cũng đã sớm dự liệu được chuyện này rồi.



“Sau đó sưu tập rất nhiều chứng cứ, nhưng cuối cùng tất cả các đáp án đều chỉ về một điểm.” Lúc đó, Thời Cảnh trong trạng thái râu ria xồm xoàm, hốc mắt đỏ bừng, đã đứng sát bên bờ sụp đổ rồi.



Trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Quá buồn cười... Không... Tuyệt đối không thể nào...” “Có lẽ anh ấy thà chấp nhận em chết đi, một thân sạch sẽ cũng không muốn tiếp nhận kết quả hoang đường kia.”



Lục Chinh duỗi tay sửa sang mấy sợi tóc ngắn hơi dựng lên của cô, “Cho cậu ta thêm một chút thời gian nữa, sẽ từ từ chấp nhận thôi.”



Khóe miệng Đàm Hi giật giật, năm năm rồi mà anh ấy còn chưa tiếp thu được, có thêm thời gian nữa cũng có tác dụng thật sao?



Thôi vậy, không cần phải cưỡng cầu, cứ tùy duyên đi.



Nhưng...



“Dường như anh lại chẳng có vẻ gì là khó chấp nhận chuyện này ấy nhỉ?” Người phụ nữ nhướng mày lên, cười như không cười.



Bàn tay lớn kéo cổ vào trong lòng, sườn mặt Đàm Hi đụng phải vòm ngực ấm áp và dày rộng của anh, môi không khỏi nở một nụ cười nhẹ.



Lục Chinh, “Anh thích em của hiện tại.”



“Sao bảo thờ phụng thuyết vô thần cơ mà?”



“Em là ngoại lệ.” Cũng chỉ có em.



Đàm Hi có mặt trong ngực anh, “Có một chuyện em rất thắc mắc.”
Đàm Hi kinh ngạc, “Sao bà lại...”



“Đừng lo lắng.” Bà cụ nhìn cô mỉm cười an ủi, “Bà là người lớn tuổi như thế này rồi, chẳng lẽ mắt nhìn còn kém sao? Phụ nữ được chăm sóc và không được chăm sóc rất khác nhau, người khác không nhìn ra nhưng không thể lừa được bà đâu.”



Mặt Đàm Hi lập tức đỏ bừng.



“Khụ... Tiểu biệt thắng tân hôn, bà hiểu mà, không cần phải ngượng ngùng. Trên weibo cũng nói, đã yêu vậy cứ to gan lớn mật mà làm!”



“...” Bà ơi, mấy năm không gặp, tư tưởng trong sáng của bà đã đen đi không ít rồi.



Buổi tối, Đàm Hi tự mình tắm cho hai đứa con, đương nhiên là tách ra bởi vì cô có một đứa con trai rất biết xấu hổ.



Ngộ Hạ tắm trước, Đàm Hi xoa sữa tắm trên cánh tay như củ sen của cô bé, vị cam.



“Con gái ngoan, có muốn gặp ba không?” Như vô tình mà dò hỏi.



Cô bé con đang nghịch nước hơi dừng lại, ngay sau đó, trong mắt xuất hiện sự vui vẻ không sao kiềm chế được, “Có thể gặp ba rồi ạ? Vậy là sau này con không cần lén gọi điện thoại cho ba nữa rồi! Vui quá!”



“Lén? Gọi điện thoại?” m cuối cao hơn.



Ngộ Hạ chột dạ nhìn vào mắt Đàm Hi, “Mommy, không nên trách em trai, là con bắt em ấy đưa điện thoại cho con, không cho là con khóc.”



Vừa tức vừa buồn cười, “Không cho là khóc? Con đúng là có tiền đồ!”



“Người ta muốn nghe giọng nói của ba mà...”



Xem ra phía con gái không có vấn đề gì rồi.



Kế tiếp, đến phiên A Lưu.



“Con trai, ngày mai gặp ba con, có hứng thú không?” Giống như đang muốn hỏi ngày mai ra ngoại thành chơi, có muốn đi không vậy.



Đàm Hi không hề quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.



Cậu bé con đang cầm khăn lông thở phì phò kỳ cọ chân nghe thấy thế mà không hề cảm thấy kỳ quái, chỉ có động tác tay hơi tạm dừng một chút mà thôi, “Vâng.”



Thế này là đồng ý rồi.



Hôm sau, bà cụ Lục và bác Từ về lại nhà cũ. Đàm Hi đưa hai đứa con ra ngoài, à, đi dự một bữa “tiệc nhận cha“.



Nửa tiếng sau, Porsche dừng trước một nhà hàng cơm Tây.



A Lưu xuống xe, nhìn quanh bốn phía, cũng không tỏ vẻ thích hay không thích địa điểm ăn cơm này, chỉ buồn bực kéo cái nơ màu đỏ không phù hợp với thẩm mỹ của cậu nhóc một chút nào.



“Mommy, ba ở trong này ạ?” Cô bé mặc váy trắng công chúa, tóc dài thả ở sau lưng, so với sự hờ hững của em trai thì trong mắt cô bé lại tràn ngập hưng phấn.



Đàm Hi còn chưa nói xong thì người đàn ông mặc đồ tây phẳng phiu đã đi từ trong cửa xoay ra, lập tức tiến lên, một tay bế con gái, một tay bế con trai, động tác mạnh mẽ và có lực, bá đạo lại ngang ngược, kỳ dị mà ấm áp.



Cô bé con mừng rỡ như điên, mở miệng gọi “ba” ngọt ngào đến mức có thể nhỏ ra mật.



A Lưu thấy không quen cho lắm, chẳng khác nào một con sâu nhỏ không ngừng vặn vẹo trong lòng Lục Chinh.



“Đừng ngọ nguậy.” Bàn tay lớn xốc nhẹ mông cậu nhóc.