Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1095 : Lát nữa sẽ từ từ chơi

Ngày đăng: 21:57 28/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Diệu Diệu bình thường có quan hệ rất tốt với Lâm Tầm.

Còn về Châu Miễu, lần này việc điều chuyển công tác do một tay cô làm, tuy trong phạm vi chức trách, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, đáng được mời.

“Tầm Tầm, chúc mừng thăng chức, sau này phải nhờ chị nâng đỡ em rồi” Lâm Diệu Diệu dựa vào vai Lâm Tầm, dáng vẻ trông như hai người anh em tốt.

Ánh mắt Lưu Diệu hơi tối đi, thẳng tay kéo tay cô ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tầm: “Nói chuyện thì nói chuyện thôi, đừng có động tay động chân, dù sao bây giờ cô cũng là giám đốc bộ phận rồi, đừng có nhảy nhót như vậy, không sợ sau1này không quản lý được cấp dưới à”

“Tôi nói này Lưu Tổng” Cổ nương Diệu Diệu trợn mắt lườm, “Anh ghen lộ liễu quá rồi đấy, không vui thì không vui thôi, làm gì mà phải lôi công việc ra làm cái cớ chứ? Hơn nữa, bộ phận đầu tư chứng khoán được tôi quản lý ngon lành như vậy...Vũng như bàn thạch! Đám trẻ con đều rất nghe lời người đứng đầu là tôi! Anh đừng có ăn nói linh tinh”

Đừng thấy Lâm Diệu Diệu trông có vẻ vô tâm vô tính không để ý đến gì cả, nhưng quản lý bộ phận đầu ra đấy. Đúng như cô vừa nói, bộ phận đầu tư chứng khoán trên dưới một lòng, hòa thuận vui vẻ, đi qua8tầng 20 thường xuyên nghe thấy có tiếng cười.

“Tầm Tầm, anh nói xem tôi có lợi hại không nào?” Lâm Diệu Diệu đi vòng sang bên kia, Vỗ vai Lâm Tâm.

Lâm Tầm tránh né, cảnh cáo ra hiệu cho cô kiềm chế bớt lại, sau đó dựa vào người Lưu Diệu, lúc này mới khiến gương mặt đen sì của người nào đó trở nên trời quang mây tạnh.

Lâm Diệu Diệu bĩu môi, ánh mắt nhìn Lâm Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được: “Chẳng trách có người bị nuốt gọn!”

Hứa Cường và Vương Văn Phòng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, giống như họ vừa phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đó.

Hứa Nhất Sơn nhìn quét qua hai người: “Sau này2còn nhiều cơ hội tụ tập, hai người làm quen trước đi”

“Đã đủ người chưa?”

“Đàm Tổng vẫn còn ở trong văn phòng

“Có ai đi gọi chưa?” Mọi người nhìn nhau, đều không ai lên tiếng.

Aiken đảo mắt một vòng, “Chị Châu Miễu, chị đi đi, giữa phụ nữ với nhau thường dễ nói chuyện. Chúng tôi đi xuống bãi đỗ xe trước, đi thôi, đi thôi...”

Đoàn người gào thét nhau rời đi, nhưng lại giáp mặt Lục Chinh đi từ thang máy ra ngoài.

Hai bên khựng lại, trầm mặc trong chốc lát.

Lục Chinh: “Đi tụ tập à?”

Lưu Diệu gật đầu: “Tôi mời cơm, Lục Tổng có tham gia cùng không?”

“Đàm Tổng của các cậu có đi không?”

“Đi chứ?

“Ừ, tôi đi chung với cô ấy”

Nói xong đi về phía4phòng làm việc, lướt qua một trận gió lạnh.

Châu Miễu nhún vai: “Bây giờ không cần tôi đi gọi nữa nhé, chúng ta đi thôi.”

Lâm Diệu Diệu không khỏi ợ một cái.

Aiken ném sang một ánh mắt ghét bỏ: “Còn chưa ăn cơm mà cô đã no rồi à?”

“Bị nhét nhiều thức ăn cho chó quá, hơi no”

Vương Văn Phong nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: “Vị đó là ai?”

Hứa Cường cũng tò mò như vậy, tuy trong lòng đã có suy đoán, nhưng vẫn không khỏi muốn được chứng thực.

“Ồ, người đàn ông của Đàm Tổng, Lục đại tổng tài. Trước đây chưa gặp bao giờ à?” Trình Vũ nhướng mày.

Hứa Cường lắc đầu, đúng là chưa gặp bao giờ.

Dù sao cũng không phải là người cùng đẳng cấp, người trong giới với nhau cũng không mấy khi cùng xuất hiện. “Yên tâm đi, sau này cơ hội gặp mặt giống như hôm nay vẫn còn nhiều lắm”

Khi Lục Chinh bước vào thì không nhìn thấy Đàm Hi. Anh xoay bước chân lại, đi vào căn phòng bên trong.

Cửa không khóa, giơ tay đẩy một cái, đập vào mắt là tấm lưng trần trắng nõn của người phụ nữ, hai sợi dây đai bra màu đen vắt ngang qua, càng làm tôn thêm nước da trắng ngần của cô.

Đàm Hi đang thay quần áo, không ngờ nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào, cô nhanh chóng kéo một cái áo choàng che lấy nửa thân trên, rồi mạnh mẽ quay đầu lại, đôi mắt hiện rõ sự sắc bén.

“Là anh.”

Lục Chinh đi vào, khóa cửa lại.

Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, ném áo choàng ra, lấy một bộ đồ màu xám nhạt trong tủ, “Sao anh lại vào đây?”

Người đàn ông tiến lên chỉnh lại cổ áo cho cô, cổ chữ V rất tiện lợi, không cần phải chỉnh sửa nhiều, nhưng anh lại rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào cái cổ dài trắng nõn của cô, mơ hồ nóng rực lên.

“Lưu Diệu mời cơm, chúng ta cùng đi.”

“Anh ta gọi anh nữa à?”

“Ừ”

“Này, anh sờ tay đi đâu đấy?” Đàm Hi chặn lại, “Anh ngoan ngoãn chút đi”

“Cổ áo quá trễ, không được” Đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào chỗ nào đó, chỉ hơi cúi người xuống là đã nhìn thấy hết rồi.

“Vậy sao?” Đàm Hi soi gương, “Em thấy vẫn ổn mà” Vừa nói cô vừa thay xong đôi giày đế bằng, để lộ ra cái lưng trắng muốt, khi đi đường thậm chí còn có thể nhìn thấy được phần xương sườn hơi gồ lên do dùng sức, càng tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ.

Bàn tay đỡ lấy hồng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Lục Chinh và cô sánh đôi đứng trước gương, một đôi nam thanh nữ tú, nam nữ đều đẹp.

“Hay là... chúng ta đừng đi nữa?” Ấm sắc trầm khàn, có chút gợi cảm trêu chọc người khác.

Đàm Hi cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

“Làm chuyện thích làm?”

“...Ở ngay đây sao?”

“Vậy thì càng tốt”

Đàm Hi cười lạnh, hơi nghiêng đầu, “Anh đừng có mơ”

Một cái xoay người, thoát khỏi vòng ôm của người đàn ông, tiện tay xách túi lên, “Đi thôi”

Lục Chinh nhìn cái hồng nhỏ nhắn của cô lắc lư trước mặt mình, nghiến răng, sải bước đuổi theo, “Trời lạnh lắm, em mặc thêm áo choàng đi”

Nói xong, khoác chiếc áo choàng lên người cố, bọc cô thật chặt.

Đàm Hi: “...” Anh trai à, áo choàng cũng không phải là để bọc lên người như vậy đâu, có khác gì cái bánh tét không?

Hai người đi đến bãi đỗ xe, mấy người Lưu Diệu đã đợi được một lúc, đang cười nói rôm rả với nhau.

Châu Miễu nhìn thấy trước tiên: “Đàm Tổng và Lục Tổng đến rồi”

Mấy người không khỏi nghiêm chỉnh lại, thấy Đàm Hi đã thay quần áo, bị Lục Chinh ôm vào lòng như cô gái nhỏ, nhất thời tỏ vẻ cười nhạo, quay sang nhìn nhau với ánh mắt mập mờ.

Lưu Diệu khẽ họ một tiếng, “Đủ người rồi, chúng ta đi thôi.”

Mọi người lần lượt lên xe đến Trường Phú Cung.

Khi nhập cuộc, vì có hai vị đại Phật là Lục Chinh và Đàm Hi nên mọi người không dám quá high, ai nấy đều chỉ cắm đầu vào dùng bữa.

Lưu Diệu đứng lên chủ động nâng ly, mời Đàm Hi trước, rồi mời mọi người, nhờ mọi người sau này quan tâm tạo điều kiện nhiều hơn cho Lâm Tẩm, ngôn từ khẩn thiết, phong cách như người bảo vệ một cậu nhóc mới lớn, chỉ sợ có ai ức hiếp Lâm Tầm, bỗng chốc khiến mọi người ồn ào một phen.

Bởi vì mọi người đều lái xe đến đây nên không dám uống rượu, chỉ có thể dùng đồ uống khác thay thế.

Đàm Hi uống xong, Lục Chinh cũng nể mặt uống một chút, còn nhìn về phía Lâm Tâm vài lần.

“Đàm Tổng có thêm một thư ký nam, Lục Tổng không ghen đấy chứ?” Linda trêu chọc. Cô đã gặp Lục Chinh mấy lần, cũng coi như có quen biết, bởi vậy lá gan cũng lớn hơn vài phần.

“Khác giới không có tính uy hiếp thì không được gọi là tình địch”

Vừa dứt lời, mọi người đều ngây người, sau đó một tràng cười vang lên.

Khối băng lạnh lùng vô địch lại nghiêm túc đáp lại một câu hỏi tẻ nhạt đến thế, giống như vị thần hạ phàm, chấm lên khói lửa, không còn khó thân thiết như vậy nữa, bầu không khí trở nên thoải mái không ít.

Nửa sau bữa ăn, mọi người dân thoải mái hơn.

Hứa Cường hoàn toàn bộc lộ bản tính, trở thành nhân vật ồn ào nhất, rõ ràng là không uống rượu, nhưng mặt lại đỏ như gấc, ngây ra nhìn Lưu Diệu và Lâm Tầm, rồi quay sang cười gian xảo với Vương Văn Phong, “Thú vị thật đấy, hay là chúng ta cũng xi pin nhỉ?”

*Xi pi: cách nói lái của CP (couple), ý nói ghép cặp, thành đôi.

“Ghép cái đầu anh ấy, cút!” Vương Văn Phong đã đen sì mặt lại.

“Tôi chỉ đùa thôi mà, xem anh sốt sắng kìa, ông đây thích chơi phụ nữ nhé, còn lâu mới đi thích cái đồ như cái khúc gỗ nhà anh, chơi vài cái là gẫy rồi”

“...” Ở, gẩy là lỗi của tôi à? Đây gọi là thanh tú có nội hàm nhé!

Pha trò với Vương Văn Phong xong, Hứa Cường lại tiếp tục liếc nhìn Lục Chinh, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, bưng một cốc đồ uống đứng dậy, “Lục... Lục... Lục Tổng! Tôi... tôi... tôi là Hứa Cường xin kính anh một ly, cái gì nhỉ... mong anh sau này quan tâm nhiều hơn! Không cần nói gì hết, cạn!”

Nói xong, ngửa đầu uống cạn cả lon đồ uống vào trong bụng.

Vương Văn Phong: “Đồ ngốc” Đến lưỡi còn không thẳng nổi, còn kính rượu cái nỗi gì, mất mặt chết đi được.

Đàm Hi đỡ trán, mím môi, cố nén lại, không được cười.

“Phụt ha ha ha...” Lâm Diệu Diệu văng một miếng cơm ra ngoài, “Hứa Tổng, anh hài quá đi mất.”

Lâm Diệu Diệu vừa cười, khiến mọi người đồng loạt cười theo.

Hứa Cường xấu hổ muốn chết, may mà anh ta liếc sang nhìn thấy Lục Chinh cũng chỉ hơi nhếch môi, sau đó nâng cốc lên uống một ngụm đồ uống, anh ta cũng coi như được vị đại gia này nể mặt rồi...

Ăn xong, Lưu Diệu và Lâm Tâm đi thanh toán. Trình Vũ lén gọi Đàm Hi ra một chỗ.

“Đàm Tổng, chuyện lần trước tôi phải trịnh trọng xin lỗi cổ” Trình Vũ lùi về phía sau nửa bước, cúi người bốn mươi lăm độ, vẻ mặt xấu hổ và áy náy.

Đàm Hi thấy vậy sửng sốt, “Cô làm gì vậy??”

“Thì chuyện lần trước đó, tôi không biết Lục Tổng cũng ở trong văn phòng, cho nên nói lộ ra đôi điều, không làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người chứ? Ảnh hưởng cũng không sao cả, đây, tôi đưa cái này cho cô, bảo đảm khiến người đó ngoan ngoãn, tận tình” Nói xong, nhét một chiếc túi giấy có logo của một thương hiệu lớn nào đó vào trong lòng Đàm Hi.

“Vợ ơi, đi thôi em” Hứa Nhất Sơn lái xe đến, hạ cửa kính xe xuống, giọng nói sang sảng.

“Chồng à, em đến đây!” Giọng đó sao ngọt ngào đến thế, khác hoàn hoàng so với luật sư Trình uy phong lẫm liệt thường thấy.

“Đàm Tổng, chúng tôi đi trước đây”

Đàm Hi gật đầu, ánh mắt xuyên qua Hứa Nhất Sơn nhìn thấy Trình Vũ ngồi trên ghế lái phụ nháy mắt ra hiệu với cô.

Làm gì vậy chứ?

Đang định cúi đầu nhìn xem bên trong chiếc túi giấy kia là cái gì thì Lục Chinh đã lái xe đến bên cạnh cô dừng lại.

Đàm Hi mở cửa xe ngồi xuống.

“Cái gì vậy?”

“Em không biết nữa, Trình Vũ tặng”

Nhìn cách đóng gói thì có lẽ là thứ gì đó như là mỹ phẩm, Lục Chinh cũng không hỏi thêm nữa.

Trở về Thanh Tuyền Thiên Vực vừa tròn mười giờ.

Hai nhóc con kia đã ngủ cả rồi. Phòng bà cụ vẫn sáng đèn, thấy hai người về liền ngáp một cái, rồi nhanh chóng tắt đèn nghỉ ngơi. Bà cụ cố tình đợi hai người về rồi mới đi ngủ.

Đàm Hi về phòng, Lục Chinh đi đến cửa phòng khách, bỗng đổi thưởng đi, nhìn qua kẽ hở cửa.

“Vợ ơi, anh muốn ngủ với em”

“...” Đàm Hi không thèm để ý đến anh, đi thẳng đến phòng tắm.

Người đàn ông như chiếc đuôi nhỏ, dính chặt lấy, “Cùng tắm đi”

Đàm Hi đóng cửa phịch một cái.

Lục Chinh sờ mũi, có hơi xấu hổ, có hơi quẫn bách.

“Vợ ơi, mở cửa”

“Anh chà lưng giúp em nhé?”

“...”

“Bóp vai xoa chấn”

“Còn gầm lên nữa em cho anh ngủ phòng khách đấy”

Nhị Gia ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghĩ ngợi một lúc, “Vậy anh đến phòng khách tắm đã, lát nữa hai chúng ta... sẽ chơi từ từ.”

Đàm Hi nằm trong bồn tắm, nghe vậy không khỏi cười mắng: “Đồ dâm dê!”

Tắm xong đi ra ngoài, vừa lau tóc vừa mở túi giấy Trình Vũ đưa.

Đàm Hi cũng tưởng rằng là sản phẩm dưỡng da hay son môi gì đó, không ngờ chỉ có mấy tấm vải màu đen, còn có thêm một tấm thẻ, bên trên viết...

Đàm Tổng:

Đây là thiết kế mới của bạn tôi, đảm bảo tất thắng, cả bộ đều là đồ mới hoàn toàn, cực kỳ phù hợp với dáng người cô, nhất định phải mặc đấy nháááááá!

Cuối cùng còn vẽ thêm một gương mặt cười to đùng.

“Trình Vũ này...” Nhưng mà mấy mảnh vải đó sở cũng rất thoải mái, vừa mềm lại vừa thích, hay là... mặc thử xem sao?

Dùng khăn bông khô lau qua tóc, Đàm Hi xách mấy mảnh vải nhìn trông có vẻ tả tơi đó đi vào trong phòng tắm.

Lục Chinh thay đổi phong cách chiến đấu thường ngày, không chỉ lần đầu tiên trong suốt hơn ba mươi năm dùng bồn tắm ngâm mình, lại còn cho thêm mấy giọt tinh dầu vào. Hương bạc hà thơm mát, làm cho bản thân thơm phức từ đầu đến chân, sau đó mặc áo choàng tắm, hất hết nước trên đầu, rồi đi thẳng về phòng Đàm Hi.

Trong đầu đang bay phất phới chuyện kia, hie hie.

Vừa mở chốt cửa ra đã nhìn thấy một bóng trắng lướt qua. Lục Chinh nhìn chăm chú, người con gái đã khoác áo choàng tắm lên, đang khom lưng thắt đai áo.

Sau đó quay đầu lại nhìn anh, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt ướt nhẹp.

Lục Chinh không nghĩ ngợi nhiều, tưởng rằng cô vừa tắm xong, đi đến cầm máy sấy tóc, “Đến đây”

“Vâng” Đàm Hi ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi cắt tóc ngắn, dù gội đầu cổ vẫn sấy tóc, nên còn nhanh hơn cả trước kia.

“Khổ rồi” Đàm Hi giơ tay lên sờ.

Người đàn ông có chút thất vọng, cất máy sấy tóc, đột nhiên nhìn thấy sợi dây màu đen ở vị trí sau gáy cô, anh đưa đầu ngón tay ra móc một cái, “Cái này...”

Cả người Đàm Hi cứng đờ.

Lục Chinh phát hiện có điều bất thường, bắt đầu cởi áo choàng tắm của cô từ phía sau ra.

Đàm Hi đứng bật dậy, chạy xa hai bước, “Anh đợi đã...”

“Nhóc con, em không thành thật. Em đang giấu cái gì? Hả?”

“Anh lùi lại đi, lùi xuống bên cạnh giường rồi em sẽ nói cho anh biết.”

Người đàn ông cau mày, đôi mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, lùi từng bước lại vị trí Đàm Hi chỉ định.

Đàm Hi mỉm cười, nụ cười ba phần tà ác, bảy phần quyến rũ, “Đại Điềm Điềm, anh đã tặng em Thiên Dụ và Bàn Quy, hình như em còn chưa có quà cảm ơn anh”

“Thế thì sao?”

“Hôm nay bù lại”

“Bù thế nào?” Cổ họng người đàn ông khô rát, rõ ràng là đã biết rõ mánh khóe này của cô.

Đều là người sành sỏi, vừa đặt chân lên đường đã biết phải đi thế nào rồi.

Đàm Hi kéo dây lưng bên hông xuống, dưới ánh mắt chăm chú nóng bỏng của người đàn ông, cô cởi áo choàng tắm ra...