Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1122 : Em đồng ý

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Cô bé lùi ra, lại tặng một nụ hôn cho Đàm Thủy Tâm.



“Bé ngoan của cụ, sao làm người khác thấy yêu thế này?”



Ngộ Hạ cười híp mắt. Bé cưng cứ khiến người khác phải thương yêu... kiểu trời sinh, hết cách rồi...



A Lưu: “Bớt vênh váo đi.”



Chiếc Mercedes Benz thân1dài lướt đi trên đường, 40 phút sau đã đến trước của Hội Tân Lầu.



Lục Chinh và Đàm Hi đã đứng đợi từ lâu.



Xe vừa dừng lại, hai đứa nhóc chạy xuống.



“Ba, mommy...”



“Ba, mę.”



Một đứa loi nhoi, một đứa chững chạc.



Đàm Thủy Tâm đi đến bên cạnh Đàm Hi. Bà cười8vui mừng: “Cuối cùng cũng trở thành người một nhà rồi, tâm nguyện còn sót lại duy nhất của bà cũng đã thành hiện thực.”



Đàm Hi khoác tay bà cụ, tình cảm khó có được: “Không có cuốn sổ đỏ kia, chúng ta cũng là người một nhà mà.”



“Đúng đúng, đã2thành người nhà từ lâu rồi.”



Đột nhiên, Đàm Hi khựng lại, bà cụ nhìn theo thì thấy Lục Giác Dân chống gậy đứng trước xe, mặt mày đen thui như sát thần.



Thật ra hiện tại ông cụ cũng rất khó xử.



Ông không thể tỏ ra thân thiết như bà cụ, cũng4không thể dễ dãi như bác Từ, chỉ có thể đứng đó, bày ra dáng vẻ như ngày thường, mới không làm cho bản thân mất tự nhiên.



“Hi Hi, bà...” Đàm Thủy Tâm đang chuẩn bị giải thích.



Nhưng Đàm Hi đã chủ động tiến lên, khẽ gật đầu: “Bên ngoài gió lớn, vào trong trước đi.” Nói xong, giơ tay ra đỡ ông cụ, động tác khá là tự nhiên.



Còn cả người Lục Giác Dân cứng đờ, lúng túng như cô dâu bước lên kiệu hoa.



Mọi người đi vào trong.



Phòng đã được đặt từ trước, không lâu sau, món ăn được bưng lên, đầy ắp một bàn.



Dì Hà đứng dậy, nâng ly, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Hôm nay là ngày vui của cậu Lục và mợ, chúc cậu mợ hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long.”



Đàm Hi và Lục Chinh cũng đứng dậy, nói tiếng cảm ơn trước, sau đó ngửa cổ, uống rượu.



Dị Hà cười phúc hậu, càng nhìn càng thích, một đôi trẻ xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, đẹp đôi biết bao nhiêu.



Tiếp theo là bác Từ.



Sau đó, bà cụ cũng đích thân lên trận.



Cuối cùng, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía Lục Giác Dân, ngay cả hai đứa nhóc cũng chờ mong.



Ông cụ họ khẽ, đứng lên, “Nếu đã đăng ký rồi thì sau này là người một nhà, những lời chúc phúc không nói nhiều nữa, chỉ mong hai đứa có thể thường xuyên dẫn hai đứa nhóc về nhà chơi.”



Không cảm tính, không sến súa, nhưng cũng không phải không hợp lý, vô tình.




“Vì sao không để tóc dài?”



Đàm Hi khựng lại, có sao nói vậy: “Không tiện.”



Khi cô còn ở nước ngoài, không chỉ phải chăm con, mà còn phải làm việc, bận đến mức tắm rửa gội đầu cũng là chuyện xa xỉ.



Cộng thêm, trước khi cai sữa hai đứa nhóc rất thích túm tóc cô, đừng thấy tụi nó vẫn còn là trẻ sơ sinh, nhưng lực tay không hề nhỏ đầu, tóm lại sau N lần bị túm đau, cô không còn để tóc dài nữa.



“Sao nào, anh không thích tóc ngắn?”



Lục Chinh lắc đầu: “Em thế nào anh cũng thích.”



“Đại Điềm Điềm, bây giờ anh nói những lời tình cảm càng ngày càng lưu loát rồi.



“Vậy có dụ dỗ được em không?”



“Muốn dụ dỗ em?” Đàm Hi nhướng mày, nở một nụ cười gian manh, mang theo vẻ lười nhác bất cần.



“Ừ, muốn.” Trong một vài phương diện nào đó, Nhị Gia vẫn rất thành thật.



“Đây đều là những chiêu trò em dùng chán từ hồi 800 năm trước rồi, e rằng đạo hạnh của anh vẫn chưa đủ đâu, ngoan, cố gắng luyện nhiều vào là sẽ lên cấp thôi.”



“Thế này thì sao?”



Đàm Hi sửng sốt. Anh lùi về sau một bước, quỳ một chân trước mặt cô, không biết từ chỗ nào lấy ra được một chiếc nhẫn như dùng ảo thuật vậy.



Không có chiếc hộp nhung màu đỏ hình trái tim, mà trực tiếp dùng tay cầm nhẫn, viên kim cương căng tròn hướng lên trên, mặt cắt phản chiếu ánh sáng chói mắt.



“Anh...”



“Nhẫn cầu hôn, lúc trước thiếu, bây giờ bù lại cho em.”



“Mua lúc nào vậy? Sao em không biết?”



“Đặt làm vào ba tháng trước, hôm nay mới đến.”



Ba tháng trước? Đàm Hi sửng sốt.



“Hay lắm, anh đã có âm mưu từ trước rồi đúng không?” Nhưng không thể phủ nhận, con tim cô đang rung động mãnh liệt.



Nhịp thở chậm lại, nhịp tim tăng tốc.



Thình thịch thình thịch...



“Đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ cầu hôn có phải đã quá muộn rồi không?”



“Không đâu. Anh muốn cho em những thứ tốt nhất trên cõi đời này.”



Kim cương tốt nhất, nhẫn tốt nhất, lời cầu hôn chân thành nhất.



“Đàm Hi, em đồng ý gả cho anh không? Từ nay về sau, không bao giờ xa cách, răng long đầu bạc, sống chết không rời.”



Cô rơm rớm nước mắt, tuy tầm nhìn mông lung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kiên định của anh.



Cô nói: “Em đồng ý.”