Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1123 : Người lạ quen thuộc nhất (nhiễm - Tống)

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh nở nụ cười, càng ngày càng tươi, giống như dáng vẻ của một thiếu niên hăng hái.



I



Trong bầu không khí nhiệt tình, vô tình toát ra sự mê hoặc quyến rũ.



Đàm Hi ngửa đầu, xua tan hơi nước trong mắt, cô cười với anh: “Nhẫn đã lấy ra rồi, không đeo vào cho em à?”



Lục Chinh cầm tay cô, đeo nhẫn vào, kích cỡ vừa khớp, hoàn mỹ không tì vết.



“Bây1giờ, đến phiên em.” Anh lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, kiểu nhẫn nam đơn giản rắn rỏi, đặt vào tay Đàm Hi. Đàm Hi nhận lấy, nâng tay Lục Chinh lên, từ từ đeo vào ngón vô danh.



Mười ngón tay đan chặt vào nhau, rực rỡ chói mắt.



“Xuân tiểu một khắc đáng giá ngàn vàng, không thể lãng phí...”



Đàm Hi đang muốn nói: “Ưm...”



Thì miệng bị chặn lại.



Một đêm xuân sắc, sóng đập mãi không ngừng.



Ngày8hôm sau, hai người đến công ty như thường lệ.



“Đàm Tổng, chào buổi sáng.”



“Chúc mừng Đàm Tổng.”



Tầng 27, Đàm Hi vừa ra khỏi thang máy, Lâm Tâm bèn tiến lên đón.



“Chúc mừng Boss, kẹo hỷ đã được phát xuống rồi.” “Vất vả rồi. Nhưng sao anh lại ở đây?” Judy thư ký mới đã đến, theo lý mà nói Lâm Tầm phải nên ngồi ở bộ phận giao dịch chứ.



“Vẫn còn 1 tiếng nữa mới mở cửa, tôi2đến để báo cáo tình hình kiểm soát cổ phiếu của Phúc Tường.”



Đàm Hi gật đầu: “Vào văn phòng rồi nói.”



Hai người vào trong, thư ký mới Judy mang hai ly cà phê nóng vào.



Lâm Tầm: “Cảm ơn”



Judy mỉm cười: “Không cần khách sáo.” Lúc đi ra không quên đóng cửa lại.



Lâm Tầm hớp một ngụm, mùi vị thơm đậm đà.



“Thế nào, thư ký mới của tôi không tồi chứ?” Đàm Hi nhướng mày.



“Có thể lọt được vào4mắt của Đàm Tổng, tất nhiên không phải người bình thường rồi.”



“Chậc, miệng lưỡi nhanh nhẹn hơn không ít nhỉ.”



Lâm Tâm cười khiêm tốn, đưa văn kiện trong tay tới: “Phân tích hướng đi của ba ngày gần đây, và cả sách lược kiểm soát.”



Đàm Hi nhận lấy, đọc lướt nhanh: “Khống chế giá cổ phiếu khá tốt, đợi ổn định ở mức 30 tệ thì có thể tạo biến động lưỡi cưa, chú ý tốc độ, không nên quá đột ngột, chúng ta vẫn còn hiện nghị với bên Phúc Tường.”



“Ừ, trong lòng tôi tự có tính toán.”




Đàm Hi bật cười thành tiếng, liếc nhìn Tống Tử Văn phía sau lưng. Cô cúi đầu, vẫn còn muốn hôn Nhiễm Dao.



Nhiễm Dao né đi: “Đồ sắc nữ nhà cậu!” Kèm với đó là tiếng cười duyên dáng.



“Chị dầu hào phóng thật.” Tống Thanh chậc một tiếng, “Nam nữ ăn tất nhỉ? Chắc không phải là lưỡng...”



Tống Tử Văn lạnh lùng liếc nhìn: “Nhiều chuyện.”



Tống Thanh bĩu môi, nhìn theo bóng dáng dần đi xa của Đàm Hi với ánh mắt hâm mộ: “Cô ấy muốn hôn người khác trước mặt chúng ta, cũng không sợ anh Chinh biết được. Không biết đến khi nào em cũng có thể ngông nghênh như cô ấy đây? Chắc chắn sẽ rất đã!”



Tổng Tử Văn hừ lạnh, nào chỉ “muốn hôn”, mà là đã hồn luôn rồi!



Tổng Thanh không hề phát giác ra vẻ khác thường của anh trai. Cô vẫn còn đang cảm thán: “.... Với điều kiện là, em phải có một bạn gái vừa đáng yêu vừa ngây ngốc như cô bạn của cô ấy, thật sự dễ thương quá đi...”



“Tống Thanh, em có đi hay không?” Anh ta đã đứng trong thang máy, lạnh lùng nhìn cô.



“Ối... Ai lại chọc anh rồi?” Mặt mày xấu xí như thế.



Nói xong, sải bước đi vào.



Cửa đóng lại, bắt đầu từ từ đi xuống.



Ai chọc anh nhỉ? Tổng Tử Văn thầm nghĩ.



Trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ hai má đỏ bừng, đôi mắt ướt át của cô, chỉ có thử qua rồi mới biết, đôi môi đó ngọt ngào biết bao nhiêu...



“Anh, anh rất nóng sao?”



“... Không có.”



“Vậy sao?” Tống Thanh nửa tin nửa ngờ, thể sao lại ra nhiều mồ hôi như thế?



Rõ ràng trung tâm thương mại rất mát lạnh mà.



Nhiễm Dao một phát quét hết hai chiếc túi xách, mẫu mới trong mùa, giá cả không hề rẻ.



Đàm Hi chọn một đôi hoa tai, đá quý bên trên rất hợp với chiếc nhẫn trên tay cô.



“Cách nào để giải sầu? Chỉ có mua túi xách mà thôi.”



Nhiễm Dao xách theo chiến lợi phẩm, cười thỏa mãn.



Đàm Hi gật đầu phụ họa theo.



Trong một tiếng tiếp theo, hành vi mua mua mua quẹt quẹt quẹt “tàn bạo” của hai người đã giải thích rất rõ ràng hàm nghĩa “phá của chân chính.



“Mệt chết đi được!” Nhiễm Dao ngồi xuống ghế massage trong khu vực nghỉ ngơi, vừa xoa bóp chân, vừa đem lại chiến lợi phẩm.



Đàm Hi gọi hai ly nước, đặt túi mua sắm xuống cạnh chân, rút một tấm thiệp viền hồng từ trong túi ra, đưa tới.



Nhiễm Dao sửng sốt, nhận lấy, đồ tốt, còn khá nặng nữa.



“Sao nào, cậu và Lục soái ca chuẩn bị làm tiệc mừng à?” Vừa nói, vừa mở ra, “Chà... bây giờ đang lưu hành dùng tiếng Ả rập viết thiệp mời à?”