Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1125 : Em nhất định phải nói chuyện với anh như thế sao?

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Người dịu dàng cỡ nào cũng có lúc sẽ tức giận!



Nhiễm Dao thật sự cảm thấy kinh tởm ông ta.



Ông ta biến sắc, “Mẹ nó đã nể mặt cô mà cô còn không chịu à?”



“Tôi nói này ông anh, cô gái nhà người ta đã đồng ý đền tiền rồi, anh còn dây dưa thể làm gì?”



Có người không nhịn tiếp được nữa, trường nghĩa lên tiếng. “Đúng vậy, người ta đụng vào xe của anh, dựa vào gì mà cứ bắt người ta thêm Wechat?”



“Tôi1thấy ông này có dụng ý khác, muốn cưa gái chứ gì?”



“Già không nên nết...” “Lái Mercedes trong nước bộ hay lắm à? Cô gái nhà người ta còn lái BMW nhập khẩu đấy nhé!”



Mỗi người một câu, không còn nghi ngờ gì khi ai cũng bênh vực Nhiễm Dao.



Ông ta thẹn quá hóa giận: “Các người làm cho rõ nhé, là cô ta đụng vào đuôi xe tôi, chứ không phải tôi!”



“Đụng vào đuôi thì đã sao? Người ta không đến tiền hay là làm8bị thương anh?”



“Dựa vào gì phải thêm Wechat của anh?”



“Cô bé nói rất đúng, mặt anh to thật!”



Nhiễm Dao nhấc cổ tay lên xem, đã 30 phút trôi qua rồi, “Chuyện đến đây là thôi, tôi thật sự có việc, đi trước đây.”



Ông ta muốn túm tay cô, nhưng Nhiễm Dao lách người né đi: “Anh muốn làm gì?”



“Cảnh sát chưa đến, không được đi!”



“Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây, trách nhiệm của tôi thì tôi sẽ gánh vác, danh tiếp cũng đã2đưa cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” Nói xong, Nhiễm Dao xoay người, không thèm để ý đến nữa.



Ánh mắt ông ta tối xuống, thế mà muốn ra tay.



Ông ta vừa giơ tay lên thì bị ai đó túm lấy rồi bị đẩy mạnh ra sau, suýt chút nữa đã khiến ông ta ngã nhào xuống đất.



Tống Tử Văn thu tay về, tay áo sơ mi màu trắng được xắn lên, bàn tay to để lộ ra ngoài. Không cần nhiều động tác4dư thừa, anh chỉ đứng đó, cả người đã toát ra hơi thở chính trực.



“Có nhiều người có mặt ở đây như thế mà anh cũng dám ra tay?” Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng, không cần tỏ ra tức giận vẫn toát lên được khí thế uy nghiêm của mình.



“Hả? Thị... thị trưởng Tống?”



“Anh...”



“Tôi là Châu Xuyên, may mắn được gặp anh trong đợt đấu thầu cục quy hoạch lần trước!” Nói xong, vội vàng rút một hộp thuốc đưa đến trước mặt Tổng Tử Văn.



“Không cần.”



Châu Xuyên cười, đáp một tiếng vang, rồi cất trở vào: “Trùng... trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây. Hay là em đây mời anh đi ăn một bữa cơm nhé?”



Ánh mắt Tống Tử Văn không có bất kỳ cảm xúc nào: “Đầu tiên, tôi không quen biết anh. Thứ hai, anh làm ồn ở trước cổng Tòa nhà Thị Chính, anh đang chế mình sống quá nhàn rỗi rồi đúng không?”
Về nhà họ Tống, Tống Thanh đặt chiến lợi phẩm trong phòng khách liên thấy Tống Tử Văn thay dép, đi thẳng lên lầu.



Quý bà Bàng tập xong Yoga, cầm khăn lông lau mồ hôi: “Con chọc giận nó à?”



Tổng Thanh bĩu môi: “Với tính cách cổ lỗ sĩ như anh ấy, ai dám chọc anh ấy chứ?”



“Sao mặt mày nó đen thui thế, không thèm nói lời nào đã đi thẳng lên lầu?”



“Ai biết được chứ? À đúng rồi mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con gặp được ai.”



“Ai?” Quý bà Bàng khựng lại.



“Nhiễm Dao, mẹ vẫn còn nhớ chứ? Cô bé đáng yêu, cực kỳ dễ thương ấy đó.”



“Ý con là đứa bé của nhà bí thư Nhiễm?”



“Đúng đúng đúng, trước đây còn đến ăn cơm nhà chúng ta nữa, mẹ còn định ghép đôi cô bé ấy với anh trai con nữa.”



“Cô bé đó à, mẹ nhớ chứ, sao vậy?”



Tống Thanh kể lại mọi chuyện: “... Mẹ không ngờ được đầu, cô bé đó đã qua cái thời con nít, bây giờ xinh đẹp lắm, da mặt trắng hồng, nhìn gần mới biết da của cô bé đó rất đẹp.”



“Vậy sao?” Quý bà Bàng nghĩ ngợi gì.



Tống Thanh vẫn đang khen: “... Cô bé đó lịch sự lắm, nói cảm ơn hai ba lần liên tiếp, nhưng anh con vẫn giữ cái dáng vẻ không thèm để ý đến.”



“Chị, chị đang khen ai vậy? Bớt bớt lại, đừng khen người ta lên tận trời như vậy.” Tống Bạch xách cặp táp vào cửa, anh ta mặc đồ vest, thành thục chín chắn.



“Tiểu Bạch Bạch, em về rồi à!”



“Có muốn cho em một cái ôm không?”



“Cút đi.”



Tống Bạch thay giày, đi vào phòng khách, vừa ngồi xuống liền nới lỏng cà phạt, ngồi mềm oặt trên sofa, còn tiện tay nhét một quả cherry vào miệng.



Quý bà Bàng trừng mắt với anh ta: “Ngồi không ra dáng.” Tuy nói như thế, nhưng lại đẩy dĩa trái cây trước mặt về phía con trai.



Tống Bạch lại nhét một quả vào miệng: “Lúc nãy chị khen ai vậy?”



“Nhiễm Dao đó.”



“Khụ khụ khụ... Ai?”



“Nhiễm Dao.”



“Sao... sao chị lại biết cô ấy?” Biểu cảm của Tổng Bạch rất kỳ lạ.



“Sao chị không thể biết cô ấy được chứ?” Tống Thanh nheo mắt, “Biểu cảm của em... không được đúng lắm đâu nhé?”