Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1126 : Bay đến manhattan

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


“Cũng nên nghiêm túc tìm một cô vợ rồi.” Tống Thanh nói một câu kinh người.



“Khụ... Khụ khụ...”



“Ăn chậm thôi, đầu có ai giành với con, lớn già đầu rồi mà còn mắc nghẹn?” Bàng Bội San vừa cằn nhằn vừa vỗ lưng cho con trai.



Tổng Bạch bị sặc hai má đỏ bừng. Anh vốn đã trông trắng trẻo sạch sẽ, khi bị sặc lại trong ngây thơ đáng yêu.



Tống Thanh không kiềm chế được, nhéo mặt anh ta một cái.



“Cậu bé ngoan, đáng yêu thật.”



Tổng Bạch có biểu cảm như bị sét đánh.



“Mẹ.” Tống Thanh1xoay sang nhìn Bàng Bội San, “Mẹ vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân đại sự của anh trai, mẹ đừng quên nhà chúng ta vẫn còn một cậu trai độc thân đấy nhé.”



Tổng Bạch: “Cộng thêm một nữ thanh niên lớn tuổi ế chỏng ế chơ.”



Tống Thanh: “...”



Biểu cảm nghĩ ngợi của Bàng Bội San càng đậm hơn, nhìn dáng vẻ thì đã bị lay động rồi.



“Bạch Bạch à, chị con nói cũng không phải không có lý.”



“Hả?”



“Người đàn ông lên 30, đúng là nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”



Da đầu Tổng Bạch tê8dại: “Mẹ, mẹ đừng dọa con.”



Tròng mắt Tống Thanh xoay vòng: “Cứ chọn Nhiễm Dao đi, cô gái xinh xắn rất xứng đối với chàng đẹp trai như hoa nhà chúng ta, tuổi tác tương đồng, chiều cao phù hợp, gia thế cũng tương xứng.”



“Chị... chị đừng dọa em.” Vẻ mặt Tổng Bạch khiếp sợ.



Nếu thật sự có gì với Nhiễm Dao, anh Cả chắc chắn sẽ dùng dao chém chết anh ta.



“Nói bậy bạ gì đó? Nhiễm Dao có chỗ nào không tốt chứ? Xinh đẹp hào phóng, duyên dáng đáng yêu, nếu hai em2sinh con chắc chắn sẽ sinh được một đứa cực kỳ xinh đẹp.”



“Không ăn cơm sao?” Tống Tử Văn không biết đã xuống lầu từ lúc nào. Anh ta đứng ở đầu cầu thang, mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn mấy người họ.



Tổng Bạch đứng phắt dậy, cứ như giẫm phải định: “Anh, anh cũng ở nhà à?”



“Gì nhỉ... Đừng nghe mẹ và chị nói bậy, hai người họ chỉ nói đùa thôi.”



“Ai nói bậy chứ?” Tống Thanh khoác vai anh ta, lực tay rất mạnh: “Chị không cần biết, em bắt buộc phải lấy con4bé đáng yêu kia về nhà!”



“Chị, em xin chị...” Đừng hại anh ta nữa, có được không? Không thấy mặt anh Cả đen đến mức có thể vắt ra mực rồi hay sao?



Quý bà Bàng khẽ họ: “Bạch Bạch à, con nói xem, con có thích kiểu cô gái như Nhiễm Dao không?”
Quý bà Bàng khẽ họ: “Bạch Bạch à, con nói xem, con có thích kiểu cô gái như Nhiễm Dao không?”



Tích tắc, mọi ánh mắt đều dồn về trên người Tống Bạch.



Tổng Bạch lắc đầu nguầy nguậy: “Không thích!”



Quý bà Bàng thở dài, Tống Thanh bày ra vẻ mặt “đồ mắt mù“.



Tổng Tử Văn nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Ăn cơm thôi.”



Ngày 3 tháng 8, sau cơn mưa xối xả trong đêm đã xua tan đi bầu không khí nóng bức của ngày hè.



Bầu trời trong xanh, gió thổi mát mẻ.



Đàm Hi và Nhiễm Dao đặt chân lên chuyến bay đến New York.



“Lục Soái cho cậu đi dễ dàng như thế à?”



“Có con tin ở đó, anh ấy sợ gì chứ?”



“Con tin?” Nhiễm Dao chớp mắt, “Đừng nói là hai đứa nhóc đó nhé?”



“Cậu thấy sao?” Mày kiếm khẽ nhướng lên, uyển chuyển phong lưu.



Nhiễm Dao chặc một tiếng: “Chẳng có ai làm mẹ giống như cậu cả.”



Nửa tiếng sau, máy bay lao lên không trung, bay đến một nước khác bên bờ đại dương.



8 giờ tối, giờ New York, sân bay quốc tế Kennedy.



Đàm Hi ngủ một giấc trên máy bay, tinh thần tỉnh táo.



Nhiễm Dao kéo vali, vừa đi vừa gặm bánh mì.



Hai người check in ở một khách sạn lân cận, đặt thẳng phòng gia đình, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một toilet, một ban công, và cả khoang ngắm cảnh đi kèm với kính viễn vọng quan sát thiên văn.



“Uống một ly?” Đàm Hi mặc đồ tắm, nhìn thẳng về phía quầy bar.



Nhiễm Dao vứt khăn lông lau tóc đi, ngồi lên ghế cao, vắt chéo chân, để lộ ra một khúc trắng nõn: “Uống chứ!”



Đàm Hi lấy hai chiếc ly đế cao, dùng khăn lau sạch.



“Dụng cụ khui nắp, cho cậu.” Nhiễm Dao ném tới.



Đàm Hi chụp lấy, cắm vào nút bần rồi rút ra, chỉ nghe thấy một tiếng “nóc” vang lên.



Mùi rượu thơm phức lan tỏa bốn phía.




Nước rượu màu đỏ cuộn nhào trong ly, nương theo động tác lắc nhẹ, càng phát ra hương thơm nồng nàn.



“Này.” Đàm Hi đưa qua.



Nhiễm Dao nhận lấy, khẽ ngửi, sau đó ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng tuyết tạo thành một đường cong xinh đẹp.



Đàm Hi nheo mắt, “Biết uống rượu từ khi nào đấy?”



“Ừm... quên rồi...”



“Cheers!”



“Cạn ly!”



Vốn nghĩ rằng muốn đổi múi giờ rất khó, nhưng sau khi uống hai ly rượu mọi thứ đều trở nên rất dễ dàng.



Khi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.



Đàm Hi đang chuẩn bị vươn vai, tay phải bỗng nhiên chạm phải một thứ mềm mềm, nghiêng đầu lại nhìn, Nhiễm Dao đang ngủ bên cạnh, khẽ ngáy khò khè.



Đàm Hi xoa vai, ngồi dậy, khẽ xuống giường.



Khi Nhiễm Dao thức dậy, bữa sáng đã được mang lên: “Thơm quá...”



“Xem ra chỉ có thức ăn ngon mới có thể đánh thức cậu.” Đàm Hi bày dao nĩa xong xuôi, đi đến bên cạnh ghế sofa, “Sầu lười, dậy thôi.”



Nhiễm Dao giơ hai tay ra.



Đàm Hi: “Làm gì?”



Nhiễm Dao: “Kéo tớ.”



Nở một nụ cười bó tay, nhưng Đàm Hi vẫn nắm lấy tay kéo. Nhiễm Dao ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm.



“Mấy giờ rồi?”



“8 giờ 30. Dậy thôi, ăn sáng.”



“Ồ. Khi nào thì đi thăm anh Sóc đây?”



“Hẹn với tổ đạo diễn lúc 10 giờ.”



“Ở đâu?”



“Khu Hoàng Hậu.”



Nhiễm Dao vén chăn mỏng lên, nhảy phắt xuống: “Vậy thì nhanh lên, có khi nào sẽ trễ không? Quay phim gì vậy?”



Đàm Hi vừa ăn sáng, vừa kể lại tình hình đại khái cho cô ấy nghe.



“Phim cấp B... B?”



“Đạo diễn rất xuất sắc.”



“Sau đó thì sao?” Nhiễm Dao nuốt nước bọt.



“Nội dung phim thuộc thể thoại kinh dị, còn mang theo chút màu sắc người lớn. Nhưng nam chính rất đẹp trai, vóc người cũng rất đẹp.”



Nhiễm Dao che mặt, muốn nói lại thôi: “Có cảnh... giường chiếu không?”



“Chắc là có đó...”