Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1133 : Là cô ấy, tiểu tiên nữ của tôi

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Cuối cùng, không thể từ chối được nên Nhiễm Dao đành nhận lấy.



Nghĩ thầm: Mũ còn có tác dụng hơn hoa cô dâu nhiều.



Mặt trời ngả về Tây, hai người đứng dưới bóng cây, bên chân là ván trượt và chai nước khoáng, mỗi người đều cầm điện thoại của mình, màn hình xoay ngang, đầu ngón tay liên tục vuốt trên bề mặt.



“Tiểu Sơn Trà à, cô mau ngồi thấp xuống trong bụi cây này, đừng để đối phương phát hiện ra.”



“Hả? Bên chỗ tôi không... toi rồi! Đát Kỷ ở1đằng sau. Cô ta phát hiện ra tôi rồi, làm sao bây giờ a a a?”



Sở Kiêu nhếch môi, một cái dịch chuyển đẹp mắt, phóng ra kỹ năng, “Đừng sợ, Hậu Nghệ ca ca tới cứu cô đây!”



“A...”



“Đẹp trai không nào?”



Nhiễm Dao bĩu môi, “Tinh tướng.”



“Làm ơn đi, tôi vừa cứu cố đấy!”



“Thế nên có cần tôi cảm ơn anh không?”



“Cảm ơn thì miễn, khen một câu là được rồi.”



“Ồ, cấp của anh cao phết.” Sở Kiêu hừ lạnh, “Hay là cô cứ khen tôi thao tác trâu bò đi?”



“Ai biết8có phải anh dùng tiền mua tài khoản này không chứ?”



“Đệch! Tôi mà là loại người đó sao?”



Nhiễm Dao đá anh ta: “Đừng nói nữa, nhanh đi đẩy tháp nào!”



Hai phút sau...



“Yes! Thắng rồi!”



Sở Kiều duỗi tay ra, “Give me five?”



Nhiễm Dao đập tay với anh ta, “Hợp tác vui vẻ!” Đột nhiên thấy chân trời đã nổi váng màu vàng cam và mặt trời sắp lặn xuống, “Thôi chết! Mấy giờ rồi thế?”



“6 giờ. Đi thôi, tôi mời cô đi ăn tiệc lớn.”



“Không được, không được, tôi phải về khách sạn2đây. Đi trước nhé, tạm biệt...” Nhét điện thoại vào túi, tay cầm ván trượt, Nhiễm Dao chạy được hai bước xa rồi mới quay lại vẫy tay với anh ta, “Hôm nay tôi đã chơi rất vui, cảm ơn anh.”



“Ơ! Sao nói đó là đi thế này? Đứng lại!” Sở Kiều đuổi theo.



“Đã muộn rồi! A, anh...” Đột nhiên lao vào trong một vòng tay ấm áp quá bất ngờ, Nhiễm Dao há hốc mồm.



Sở Kiêu lùi lại, ánh mắt chính trực, nụ cười thẳng thắn: “Đừng hiểu lầm, chỉ là4một cái ôm tạm biệt thôi, hôm nay tôi cũng rất vui mà. Cô biết đấy, thực ra lễ kết hôn rất chán, đúng không?”



Trách móc một hồi, Nhiễm Dao không biết nên nói cái gì.
Một hai ba bốn năm sáu, đăng hết lên.



Viết status gì cho hay bây giờ?



“Là cô ấy, tiểu tiên nữ của tôi trái tim]”



Đăng bài.



Tải ảnh thành công.



Yes! Anh ta muốn chia sẻ với cả thế giới này.



Rất nhanh đã có người bấm thích và bình luận.



Lawrence: Xiao, đây là bạn gái của cậu à? Đáng yêu quá!



Mẹ già: Bảo bối, rốt cuộc con cũng thông suốt rồi sao?



Bố già: Mau cút về đây cho ông!



Chị Cả: Con gái nhà ai thế này? Người Hoa Hạ hả? Hay là người nước Hàn? Hoặc là người nước Nhật?”



Chị Hai: A Kiêu, chị cảnh cáo cậu, nếu đây là một cô nàng Thái Lan thì nhất định phải làm giám định giới tính trước đấy nhé.



Cùng thời gian, thủ đô, 8 giờ sáng.



Tống Tử Văn vừa mới dừng xe, còn chưa tiến vào trong tòa nhà thị chính thì đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Wechat.



Vừa chờ thang máy, vừa lấy ra xem.



Là Tống Bạch.



Anh ta mở ra, một bức ảnh chụp màn hình điện thoại và mấy bức ảnh lẻ.



Bạch Bạch: Anh à, báo động khẩn cấp! Chuyện lớn không xong rồi!



Bạch Bạch: Anh tự xem đi.



Tống Tử Văn nhíu mày, đầu ngón tay khẽ chạm, click vào bức ảnh đầu tiên, là ảnh chụp màn hình điện thoại.



Giao diện trên ảnh là vòng bạn bè của Tổng Bạch, bài viết trên cùng do một người có tên Xiao đăng lên, sáu bức ảnh, status đính kèm là: Là cô ấy, tiểu tiên nữ của tôi trái tim].



“Cái gì đây?”



Trượt sang phải một cái, trực tiếp chuyển sang ảnh cụ thể.



Trong lúc chờ loading, Tống Tử Văn còn tranh thủ thời gian sửa sang lại ống tay áo.



Đột nhiên, anh dừng động tác, ánh mắt cũng đình trệ.