Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1134 : Tống tiểu bạch, anh đang hỏi em đấy

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


“Chào buổi sáng, thị trưởng Tống.” Thái Dũng cười tiếp đón.



Mấy năm nay, anh ta luôn đi theo Tổng Tử Văn, nước lên thì thuyền lên, giờ đã lên đến cấp sở rồi.



“Chào buổi sáng.” Hơi gật đầu, lại nhét điện thoại vào trong túi quần, toàn bộ quá trình đều tỏ vẻ thản nhiên, vô cùng bình thản.



Thái Dũng không hề nghi ngờ gì, chỉ nói tiếp: “Hôm qua Cục Đường sắt đã đệ1trình lên bản quy hoạch tuyến tàu số 18 trong thành phố, nghe chủ nhiệm Trương nói là miếng đất ở Bá Châu kia tám phần là sẽ bị trưng dụng, hoàn toàn không tương xứng với mục đích ban đầu mà chúng ta tính toán để ra là làm thương mại... Bên đó, có cần phải chào hỏi, bôi trơn gì không?”



“Cậu tự nhìn mà làm đi, trước khi chính thức xác định thì8không cần làm quá gay gắt.”



Thái Dũng gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi có chừng mực.”



Đinh!



Thang máy tới nơi, Thái Dũng nghiêng người để Tống Tử Văn vào trước, bản thân mình theo vào sau.



Trong lúc này, Wechat báo có tin nhắn mới hai lần, bởi vì bị tắt chuông nên chỉ rung.



Vẻ mặt Tống Tử Văn vẫn như bình thường, Thái Dũng không hề phát hiện ra.



Một đường đi vào văn phòng, cởi áo2khoác, treo vào lưng ghế, lại từ trong tủ âm tường lấy ấm trà ra, dùng nhíp gắp một ít trà bỏ vào trong ấm, sau đó đến phòng bên cạnh đun nước nóng.



Lá trà màu nâu lúc chìm lúc nổi trong làn nước sôi.



Tống Tử Văn hơi thất thần, chờ đến khi tay cảm nhận được cái nóng bỏng mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng tắt van ấm nước đi.



“Tiểu Trần.”



“Thị trưởng Tống.”



“Phiền4cậu chạy tới phòng y tế mua giúp tôi tuýp thuốc trị bỏng với.” Vừa nói vừa đưa thẻ qua, “Mật mã là sáu số



“Thuốc trị bỏng ư?” Ánh mắt dịch chuyển xuống tay Tổng Tử Văn, không khỏi kinh hô lên, “Bị bỏng nước sôi à?”



“Ừ”



“Ngài chờ một chút, tôi đi ngay bây giờ đây.”



Trở lại văn phòng, Tống Tử Văn đặt ấm trà xuống, rót nước.



Một tay mở tài liệu, bắt đầu đọc cẩn thận, “Bản kế hoạch xây dựng khu sinh thái xanh của Cục Bảo vệ Môi trường thành phố đã được phê duyệt“...



Năm phút sau, có tiếng đập cửa truyền vào.



“Mời vào.”



“Thị trưởng Tống, thuốc trị bỏng và thuốc tiêu viêm, một cái bôi ngoài da, một cái uống, liều lượng dùng đã được ghi rõ trên giấy rồi. À, còn đây là thẻ của ngài.”



“Làm phiền cậu rồi.”
Nhiễm Dao đi vòng quanh hai vòng, “Lục Soái đầu rồi?”



“Phòng.” Đàm Hi hướng về phía phòng ngủ mình, bĩu môi.



Hai má Nhiễm Dao đỏ hồng lên, nụ cười trở nên xấu xa, còn có phần chế nhạo, “Đây là... vừa mới vận động xong, cạn kiệt thể lực rồi hả?”



Đàm Hi cốc vào trán cô nàng, “Cả ngày cậu toàn nghĩ linh ta linh tinh gì thế hả?”



“Chẳng lẽ không phải à?”



“Hội chứng lệch múi giờ, OK?”



“...” Ai tin được chứ, xí!



Đàm Hi không buồn giải thích, dùng máy bàn gọi phục vục phòng, trong lúc chờ đợi thì quay đầu nhìn Nhiễm Dao: “Còn chưa ăn tối đúng không?”



Lắc đầu.



“Muốn ăn gì, qua đây gọi đi.”



“Ôi! Cảm ơn Đàm Tổng bao nuôi.”



Khóe miệng Đàm Hi run rẩy.



Hôm sau, khi Nhiễm Dao ngủ dậy thì Đàm Hi và Lục Chinh đã ra ngoài rồi, để lại giấy nhắn trong phòng khách, đại ý là: Chúng tớ ra ngoài chơi đây, không tiện mang theo chó độc thân như cậu, tự mình chăm sóc bản thân nhé.



Trái tim nhỏ bé yếu đuối của Nhiễm Dao lập tức trúng một vạn điểm bạo kích.



Đàm Hi tưởng rằng Lục Chinh muốn đưa cô tới trung tâm thương mại mua sắm, hoặc không thì kiểu gì cũng phải đi ăn một bữa cơm lãng mạn kiểu Pháp, lại tay trong tay chậm rãi thưởng thức CBD NewYork, hoặc là tới Sở giao dịch chứng khoán NewYork xem nghi thức gõ chuông để thể hiện hùng tâm chí tráng gì đó mới đúng chứ, đáng tiếc, đều không phải.



Không ngờ anh lại lôi cô tới quán bar.



Ban ngày ban mặt mà tới quán bar ư?



Hơn nữa, còn chính là quán bar mà lúc trước cô bị gã bartender nhét cho tờ giấy hẹn hò kia!



Cô nghĩ thầm, thôi rồi, nhưng chuyện mà anh đã muốn làm thì có trời mới cản nổi.



Hơn nữa, vào những lúc như thế này, càng cản thì người nào đó sẽ càng tức giận, thôi vậy, đành phải theo thôi!



“Anh chắc là muốn vào đấy chứ?” Đàm Hi mỉm cười, cố tỏ vẻ bình thản, xác nhận lại đến lần thứ năm.



“Đương nhiên, nhìn anh giống đang nói đùa lắm à?”



“Ban ngày ban mặt muốn uống rượu à?”



“Không, anh tới hỏi thăm người ta.” Nhị Gia cười âm hiểm.