Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1138 : Anh ở trong xe, cô ở ngoài cửa sổ

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Tiểu Công Trúa: “Hi, Sở Bá Vương Kiêu Kỵ Doanh.”



Xiao: [buồn ngủ



Xiao: Tôi không ngại nếu có gọi tôi một câu anh Kiêu đầu. [nhe răng]



Tiểu Công Trúa: [hừ]



Tiểu Công Trúa: Sao anh lại biết wechat của tôi thế?



Xiao: Sơn nhận tất có diệu kế.



Tiểu Công Trúa: [khinh bỉ]



Xiao: [hình ảnh]



Tiểu Công Trúa: Anh vừa gửi cái gì thế?



Xiao: Tự mở ra xem đi.



Nhiễm Dao chụp lại màn hình rồi gửi lại cho anh ta.



Tiểu Công Trúa: Không load được, cứ quay vòng mãi.



Xiao: Thế để tôi1gửi lại phát nữa.



Xiao: [hình ảnh]



Lần này loading rất nhanh, là ảnh chụp chung của hai người đứng hôn tham dự lễ cưới kia.



Nhiễm Dao click mở, giữ nhấp hình ảnh, lưu về máy.



Cùng lúc đó, Sở Kiều đang lục xem vòng bạn bè của “Tiểu Công Trúa”, đại bộ phận là liên quan tới một văn phòng thời trang có tên mà March, còn lại hầu hết đều có liên quan tới đồ ngọt, các chương trình giảm giá ưu đãi, đề cử, cộng thêm đủ8loại quảng cáo, không có nhiều ảnh tự chụp.



Bài đăng gần nhất là một loạt chín bức ảnh, ba ly rượu cocktail với ba màu khác nhau, một nam một nữ đánh mắt đưa tình, cuối cùng còn chụp một giờ giấy nhỏ ở trên đường, hiệu quả làm mờ rất không tệ, cũng rất có ý cảnh nữa.



Sở Kiều click mở ảnh tự chụp của ba người, phóng to, kéo mặt Nhiễm Dao ra giữa màn hình, tuy rằng hình ảnh hơi mờ nhưng hoàn toàn2không làm ảnh hưởng gì tới vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu của tiểu tiên nữ của anh ta.



Ôi ôi ôi...



Càng nhìn lại càng thích, biết làm “sao” bây giờ?



Trái tim xử nam của một con gà trống choai nào đó không khỏi đập bình bịch!



Nhiễm Dao cũng đang kéo xem vòng bạn bè của Sở Kiều, đủ mọi ảnh selfie ảo lòi ra, có khoảnh khắc lên rổ ở sân bóng rổ, có tàn ảnh để lại của ván trượt, thậm chí là dáng vẻ đi đường4kéo theo làn gió... thanh xuân vô hạn, thẳng thắn vô địch.



“Làm màu.”



Xiao: Tiểu tiên nữ, ngày mai rảnh không?



Tiểu Công Trúa: Sao?




“... Không có gì đâu ạ!”



“Tay cậu đang run lên kia mà còn nói không có việc gì à?”



Tống Tử Văn đột nhiên thả tay lái ra, ánh mắt bình tĩnh như giếng cổ ngàn năm, “Còn mười lăm phút nữa vào họp rồi, tôi sợ không kịp.”



Người ngồi trên ghế lái phụ nghe thấy thế liền cười không hề bận tâm, “Không sao đâu, tuy nói thời gian là quan trọng nhưng an toàn vẫn phải đặt lên hàng đầu.”



“Xin lỗi, bí thư Cao.”



“Nghe cậu nói gì kìa, tôi là loại lãnh đạo thích bắt bẻ cấp dưới thế cơ à?”



Tổng Tử Văn cười khẽ, “Nếu ngài là người hà khắc thì chắc tôi chính là Diệt Tuyệt sư thúc trong truyền thuyết rồi.



Trong tòa thị chính, thị trưởng Tổng của Cục Xây dựng thành phố nổi tiếng xa gần là người “nghiêm khắc“.



“Ha ha...” Người đàn ông phá lên cười, giọng nói sang sảng, “Người trẻ tuổi có nhiệt huyết là chuyện tốt. Có điều, nếu phân tích vào vấn đề cụ thể, biết co biết duỗi mới có thể lâu dài được...”



Tổng Tử Văn khiêm tốn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu nhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn xuyên qua cửa kính xe, dừng trên thân một đôi nam nữ trẻ tuổi đang trong tư thế thân mật với nhau.



Người đàn ông kia rất cao, cũng phải trên mét tám, quần áo mặc theo phong cách thoải mái mà lâu lắm rồi anh ta không mặc, mũ lưỡi trai trên đầu che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm với đường cong hiền hòa.



Thiếu nữ mặc váy liền thân màu lam nhạt, thắt đai lưng làm nổi bật lên cái eo nhỏ nhắn, bên dưới làn váy dài tới đầu gối là đôi chân trắng nõn và thẳng tắp.



Tóc dài xõa vai, thẳng mượt gọn gàng.



Giờ phút này đang để người đàn ông tùy tiện khoác tay lên vai mình, tư thế thân mật.



“... Tiểu Tống, đường tương lai còn dài, làm việc cho tốt, bên trên vẫn luôn để mắt tới cậu đấy!”



“Cảm ơn lãnh đạo.”



“Ô, đèn xanh rồi, đi thôi.”



“Vâng.”



Chiếc xe hơi màu đen lại hòa vào dòng xe ở phía trước mặt, đánh lái, cuối cùng biến mất ở chỗ rẽ.



“Sở Bá Vương Kiêu Kỵ Doanh! Anh nặng quá...”



“Gọi anh Kiểu xem nào!”



“Tưởng bở!”



“Đẹp thật...” Ánh mắt dừng trên sườn cổ trắng nõn của cô gái, Sở Kiều thấy cổ họng hơi ngứa.



“Anh thì thầm cái gì thế hả?”



Nhiễm Dao nhìn sang. Người thanh niên vội vã di chuyển tầm mắt, giờ phút này trong mắt có ánh sáng lóe lên, vài phần âm thầm vui vẻ, vài phần mạo hiểm, cùng với sự kích thích của việc nghĩ lại mà sợ, đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.