Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1139 : Nhiễm trong dâng lên, dao trong dao trì ủ rượu
Ngày đăng: 21:58 28/04/20
“Chân anh đã đỡ hơn chưa hả?” Nhiễm Dao đẩy bả vai anh ta, “Nặng chết đi được...” Y như lợn ấy.
Thấy cô thực sự phải cố hết sức, Sở Kiêu không dám bày trò nữa, đứng thẳng lên, thu tay về, trên chóp1mũi còn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của người thiếu nữ.
Mơ hồ lưu luyến, mơ hồ say mê.
“Khụ! Cũng đỡ hơn rồi.”
Nhiễm Dao thở dài một hơi, lau mồ hôi ướt nhẹp trên tóc mái. Trời ạ, cục cưng mệt chết mất rồi.
“Muốn8ăn gì nào?” Sở Kiều dò hỏi.
“Gì mà chả được.”
“Món Nhật, hải sản, sushi, lẩu, món Quảng Đông, cô chọn một thứ đi.”
Nhiễm Dao ngẫm nghĩ, “Lẩu đi.”
“Đi thôi!”
Đi chưa tới năm phút, hai người đã dừng ở trước của một quán lẩu.
“Xuyên Du2Vị?” Nhiễm Dao chớp mắt.
“Từng tới ăn với bạn một lần, không gian không tệ, hương vị cũng khá, thử không?”
“Được thôi.” Mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền chợt hiện.
Sở Kiều nhất thời ngơ ngẩn, lại có chút si mê.
“Không vào à?”4Nhiễm Dao nhìn anh ta.
Hít sâu, kiềm chế rung động cuồn cuộn trong lòng, chàng trai trẻ mỉm cười như tắm mình trong gió xuân: “Đi thôi.”
Không thể sốt ruột, đừng làm cô ấy sợ...
Muốn ăn hết một quả táo thì cũng phải cắn từng miếng một, theo đuổi con gái thì cũng phải theo đuổi từng bước.
“Kính chào quý khách.”
“Cho tôi một phòng riêng.”
“Vâng, xin mời đi theo tôi.”
Rất nhiều phóng viên xúm lại xông lên, vây Đàm Vi và người đại diện của cô ta vào giữa.
Bị mấy cái micro lạnh bằng chạm vào mặt, Đàm Vi mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trương Như Thu tới muộn thấy tình hình như vậy thì suýt chút nữa ngất xỉu, vội đẩy đám phóng viên ra, bảo vệ con gái ở trong ngực, “Cút ngay... Cút hết cho tôi...”
Vất vả lắm mới thoát khỏi tình hình bị người vây lấy, nhìn cả hai mẹ con đều nhếch nhác không thể tả.
Ngồi vào trong xe rồi, Trương Như Thu mới mở Cốc giữ nhiệt ra, đưa cho con gái, “Vi Vi, con uống tí nước ấm đi cho thoải mái.”
“Không uống.”
“Con...”
“Hôm nay Phúc Tường tổ chức tiệc mừng công sao?”
Ánh mắt Trương Như Thu tránh né.
“Ha... Xem ra là đúng rồi... Đàm Hi cũng đi, phải không?”
“Vi Vi, con đừng đối đầu với nó nữa, coi như mẹ xin con có được không?”
Đàm Vị cắn chặt môi, ánh mắt nảy sinh sự độc ác.
Trương Như Thu nóng nảy tới mức mắt già rưng rưng, “Giờ Đàm Hi đã không còn là đứa con gái đáng thương có thể tùy tiện ức hiếp của 6 năm trước nữa, giờ nó có Thịnh Dụ, có CK, có Bản Quy, còn được sự ủng hộ của toàn thể dục gia, chúng ta lấy gì mà đấu với nó bây giờ?”
“Mẹ! Sao ngay cả mẹ cũng có thể nói vậy được chứ?”
“Con tỉnh táo lại đi, thừa nhận sự thật khó tới mức đó hay sao?”
“Không! Giờ con sẽ lập tức tới tiệc mừng công của Phúc Tường, con muốn hỏi xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tài xế... anh có nghe thấy không hả?”
“Đàm Vi... Có phải từ nhỏ mẹ đã quá nuông chiều con nên giờ con mới trở thành người háo thắng như thế này không hả?” Trong mắt Trương Như Thu xẹt qua một tia tàn khốc, “Mặc kệ nó, cứ lái xe đi!”
“Không, con không thất bại... con không thất bại!”
“Con gái ngoan à, vấp ngã một lần thì có sao đâu chứ? Đứng lên, tiếp tục tiến về phía trước mới là khó nhất. Con định chấp nhận thua cuộc như thế này thật sao?”
Đàm Vi lắc đầu, gần như tuyệt vọng, “Con không muốn nhận thua!”
“Mẹ sẽ giúp con mà... ngoan...” Trương Như Thu rất bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, chỉ có nụ cười hơi nhếch lên mang theo một tia quỷ quyệt.