Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1144 : Trở nên điên khùng

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Trương Như Thu: “Từ chiều qua.”



“Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy?” Nói còn dám chắn giúp người đàn ông, đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo của anh ta, Đàm Vi khựng lại.



Lạnh quá...



“Hải Thành?” Cô ta đẩy khẽ một cái, người đàn ông không hề có phản ứng.



“Hải Thành!” Lại tiếp tục đẩy.



Năm lần bảy lượt, người đàn ông vẫn ngủ say như chết.



Đàm Vi phát hiện sự bất thường, đưa mắt cầu cứu về phía mẹ mình1theo bản năng, “Mẹ, mẹ mau xem đi! Sao cả người anh ấy lại lạnh như băng...”



Trương Như Thu hơi kinh ngạc, “Thật sao?” Nói xong liền đi vòng sang bên kia.



“Hải Thành? Hải Thành?”



Đàm Vi vươn tay, run rẩy đặt ở dưới cánh mũi Uông Hải Thành.



Sau đó, ôm đầu hét lên chói tai, “Không thở nữa. Sao lại không thở nữa? Mẹ, anh ấy chết rồi sao?”



Sắc mặt Trương Như Thu cũng biến đổi, hoảng loạn theo, “Đang yên đang8lành sao lại có thể... Mau! Mau gọi 120, sau đó báo cảnh sát!”



Đúng lúc này, một tiếng vang lớn đập vào tai.



Cửa lớn của ngôi nhà bị phá tung, rất nhanh, đám cảnh sát mặc đồng phục màu đen chen chúc ùa vào, trong tay ai nấy đều cầm theo súng.



“Bà Trương Như Thu, tôi nghi ngờ bà có liên quan tới một vụ giết người, hiện tại chính thức tiến hành bắt giữ bà!”



Vừa dứt lời, hai cảnh sát tiến2lên trực tiếp bắt chéo hai tay Trương Như Thu ra phía sau, ấn xuống mặt đất.



Đàm Vi bị biến cố này dọa cho choáng váng cả người, ngồi yên trên giường, chẳng khác nào một con búp bê gỗ, mãi cũng không có phản ứng gì.



Bị nghi ngờ có liên quan tới giết người...



Chính thức bắt...



Ai giết ai?



Những người cảnh sát này muốn bắt ai cơ?



Đến tận khi Trương Như Thu cất tiếng gào khóc thê lương, cô ta mới bừng4tỉnh.



“Tôi không giết người. Tại sao lại bắt tôi?”
“Đàm Tổng, cô quên rồi à? Hôm trước Hứa Tổng và luật sư Trình đã ra nước ngoài rồi mà.”



“Thế à?” Đàm Hi hơi ngẩn ra. Judy gật đầu, “Đã sắp xếp xong cả công việc của nửa tháng tiếp theo rồi ạ!”



“Vậy... Thôi, cô cứ đi làm việc của mình đi.”



“Có việc thì cố cứ gọi tôi.”



“Um.”



Hứa Nhất Sơn không ở đây, cô phải tìm ai để hỏi thăm bây giờ?



Đàm Hi đột nhiên nhớ ra một người, lấy điện thoại, mở tìm danh bạ, “Tiểu Bạch Bạch, đã lâu không gặp...”



Lại nói tới Đàm Vi, sau khi trải qua hai củ shock lớn, cô ta không thể không tỉnh táo lại với tốc độ nhanh nhất.



Mẹ còn đang ở trong nhà giam, chồng còn đang nằm viện.



Đàm Tông Võ lại bị Nhậm Tĩnh quản rất chặt nên không dám nhúng tay vào chuyện của vợ cũ, trước mắt chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô ta mà thôi!



Không phải không mềm yếu mà là không thể mềm yếu.



Không phải không muốn nhận thua mà là không dám nhận thua.



Cũng nhờ thế, cô ta lại trở nên kiên quyết, dũng cảm hơn, không còn chìm đắm trong thất bại trước đó nữa, cả người lúc nào cũng hừng hực khí thế.



Lúc này, cô ta căn bản không có thời gian để bị thương.



“... Ngay từ đầu, bà Trương cũng chỉ thừa nhận đã dùng gạt tàn đập vào phần đầu người bị hại trong cơn xúc động mà thôi, cái đập đó làm cho nạn nhân hôn mê, sau đó liền kéo người lên sofa rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi. Đến sáu giờ mười lăm phút sáng hôm sau, khi vào phòng của cô thì lại thấy Uống Hải Thành đang nằm ở trên giường.”



Luật sư phân tích vụ án đầu vào đấy, Đàm Vị ngồi ở phía đối diện, vừa nghe vừa nghĩ lại cảnh tượng buổi sáng ngày hôm đó.



Hoàn toàn không khác gì những lời mà luật sư vừa nói.



“Liệu cái này có thể chứng minh là mẹ tôi không giết người được không?”



Luật sư xua tay, “Trước hết cổ Đàm cứ bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Sau khi người bị hại được đưa tới bệnh viện, | bác sĩ và pháp y đã cùng bắt tay kiểm tra giám định sức khỏe của anh ta, hôm sau thì kết quả được phân tích xong, tôi đã gọi ngay tới tòa án để xem báo cáo phân tích cụ thể, bên trên đã nói rất rõ ràng rằng vết thương trên đầu người bị hại không nặng, nguyên nhân khiến anh ta hôn mê bất tỉnh là do uống thuốc ngủ quá liều.”



“Thuốc ngủ?” Đàm Vi đứng bật dậy.



Luật sư gật đầu: “Thế nên, cô Đàm à, cô hãy thành thật nói cho tôi biết, bà Trương có thói quen uống thuốc ngủ không? Hoặc là nói, trong nhà cô có loại thuốc này không?”



“Mẹ tôi luôn ngủ rất ngon giấc, chưa từng thấy bà ấy phải uống thuốc ngủ bao giờ...”