Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1145 : Ai là hung thủ (1)

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Đàm Vi sững ra, ánh mắt dò hỏi của luật sư chiếu thẳng vào cô ta.



“Nhưng mà Hải Thành... ngày thường anh ấy có thói quen uống thuốc ngủ. Thế nên trong nhà thường sẽ chuẩn bị một ít, đặt ở ngăn kéo bên dưới quầy rượu.”



“Được, tôi đã hiểu tình hình đại khái rồi, biện hộ cụ thể thế nào thì phải xem chứng cứ mà cảnh sát nắm giữ được có đầy đủ hay không nữa. Đương nhiên, vào lúc1này, nếu ngài Uông có thể tỉnh lại là tốt nhất.”



“Cảm ơn luật sư Đường.”



“Cô Đàm nói quá lời rồi, là chức trách của tôi thối. Mặt khác, cô là nhân chứng mấu chốt, có thể cảnh sát sẽ còn tìm cô nói chuyện, nhớ điều chỉnh tốt tâm trạng, làm theo những gì mà tôi đã dạy cô trước đây. Nếu có vấn đề nào không chắc chắn hoặc cảm thấy đó là bẫy thì tốt nhất cô hãy cứ im8lặng, có hiểu không?”



“Được.”



Rời khỏi văn phòng luật sư, Đàm Vi lại chạy xe thẳng tới bệnh viện.



“Thế nào? Hôm nay có chuyển biến tốt hơn không? Khi nào thì chồng tôi có thể tỉnh lại được?”



Bác sĩ ra hiệu cho cô ra ngoài rồi hãy nói.



Đàm Vĩ mím môi, cất bước đuổi theo.



Ra khỏi ICU, vị bác sĩ trung tuổi kéo khẩu trang xuống, Đàm Vi cũng cởi trang phục vô trùng ra đưa cho y tá.



“Bác sĩ...”



“Cố Đàm à, tình2hình của người bệnh thế nào tôi cũng đã nói với cô rất nhiều lần rồi, miệng vết thương trên đầu hơi nhiễm trùng, lại uống thuốc ngủ quá liều nên tạo thành cơn shock dài, hơn nữa não còn bị tổn thương nhỏ nữa. Từ ba vấn đề trên gộp lại, người bệnh có thể tỉnh lại hay không, tỉnh lại lúc nào, chúng tôi thật sự không thể trả lời cụ thể được, chỉ có thể nhìn vào ý chí4muốn sống và tình hình khôi phục của bệnh nhân mà thôi.”



Sắc mặt Đàm Vi trắng bệch, lung lay muốn ngã.



Trong mắt vị bác sĩ hiện lên vẻ thương xót, chuyện này rất ẩm ĩ, đương nhiên ông ta cũng nghe nói rồi, người phụ nữ này thật đáng thương khi phải đứng vững trước áp lực dư luận, lại không thể không chấp nhận khả năng chống mình có thể sẽ trở thành người thực vật.



“Cô Đàm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho ngài Uông, cũng mong cô nghĩ thoáng một chút.”



Nói xong liền xoay người rời đi, để lại một tiếng thở dài như có như không.
Nói xong liền xoay người rời đi, để lại một tiếng thở dài như có như không.



Người phụ nữ đứng yên tại chỗ, thân mình thon thả dường như chỉ cần có gió lay là sẽ ngã, nhưng rất lâu sau đó, cô ta vẫn cứ ngoan cường đứng yên tại chỗ, bền bỉ chống đỡ.



Ngày thứ năm sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát đã tổng hợp xong chứng cứ.



Nhân viên điều tra phát hiện ra rằng thuốc ngủ ở trong nhà Đàm Vi không hề được động vào, thuốc ngủ mà Uông Hải Thành uống là loại mà anh ta hay mang theo trong người.



Nhân viên bộ phận pháp y tìm được dấu vân tay của Uông Hải Thành và một người phụ nữ khác trên thân bình và nắp bình.



Mà người phụ nữ đó không phải là Đàm Vi, cũng không phải Trương Như Thu.



Cùng lúc đó, cảnh sát di dời mục tiêu sang những người có liên hệ với nạn nhân.



Thông qua tư liệu do nhà mạng cung cấp, lại qua phân tích giọng nói chuyên nghiệp, nhanh chóng xác định được một người phụ nữ có tên là Hồ Song Song.



So sánh liền phát hiện ra, vân tay của Hồ Song Song hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay trên thân và nắp bình thuốc ngủ, cảnh sát liền liệt kê cô ta vào dạng tình nghi số một và phát lệnh bắt giữ.



Trong vòng phỏng vấn với ánh sáng mờ mờ, Hồ Song Song đã ngồi ở đây suốt năm tiếng đồng hồ.



Đối diện cô ta là ba người, người nào người nấy đều lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô ta nhưng nhìn một thứ đồ vật không có sinh mệnh.



“... Trưa hôm đó, khi Uông Hải Thành nhận được điện thoại của Trương Như Thu thì cô đang ở bên anh ta, đúng không?”



“Vâng.



“Nói gì, làm gì?”



“Tôi và anh ấy đều đã cởi quần áo, vốn dĩ định...” Người phụ nữ cắn môi, đôi mắt đẹp ảm đạm, không có ánh sáng, “Điện thoại đổ chuông, tôi nghe rõ anh ấy gọi mẹ, đoán được có lẽ đối phương là mẹ vợ anh ấy nên mới lặng lẽ đi theo sau anh ấy ra ngoài ban công.”



“Bọn họ nói gì qua điện thoại?”




Hồ Song Song nhớ lại, sau đó liếm cánh môi khô khốc của mình, “Tôi... có thể xin một cốc nước được không?”



Rất nhanh, một chiếc cốc giấy đựng nước ấm được đẩy tới trước mặt cô ta.



“Cảm ơn.” Sau khi uống xong, cô ta lại tiếp tục trả lời vấn đề lúc trước, “Ngay từ đầu, Uông Tổng lấy cớ bận không đi được, nhưng không biết đối phương nói gì, hình như nhắc tới... Linh Linh gì đó thì thái độ của anh ấy lập tức thay đổi, đồng ý về nhà.”



“Nghe xong điện thoại, anh ta lập tức đi luôn sao?”



“Không... Chúng tôi làm hai lần, anh ấy tắm rửa xong, thay quần áo rồi mới đi.”



Mấy cảnh sát liếc nhìn nhau.



Hồ Song Song cúi đầu, ngón tay nắn cái cốc giấy bên cạnh theo bản năng.



“Vậy cô có biết là Uông Hải Thành có thói quen dùng thuốc ngủ không?”



Người phụ nữ gật đầu, “Đồng chí cảnh sát à, tôi thật sự không làm hại Uông Tổng, các anh nhất định phải điều tra rõ! Không liên quan gì tới tôi cả!”



“Tạm thời cô cứ đợi ở đây đi.”



Nói xong, mấy người liền đứng lên, ra khỏi phòng.



“Các... các anh đừng đi... quay lại đây... thả tôi ra ngoài! Tôi không phạm pháp! Tôi không giết người!” Hồ Song Song nằm nhoài ra bàn, khóc ầm lên, nhìn cái còng tay trên cổ tay mình thì ánh mắt càng tuyệt vọng hơn.



Ba cảnh sát nhìn người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết qua khung cửa kính.



“Đội trưởng Trương, giờ lời khai của hai bên đều không có sơ hở gì, hơn nữa khẩu cung của Trương Như Thu và Đàm Vi cũng không hề có mâu thuẫn, anh nghĩ...”



“Nếu không phải Hồ Song Song, cũng không phải Trương Như Thu, chẳng lẽ Uông Hải Thành tự mình uống chắc? Thế thì quá ngu.” Một cảnh sát trẻ tuổi khác lắc đầu.



Ánh mắt đội trưởng Trường trở nên sắc bén, “Trước khi công bố sự thật thì không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào.”



“Da?”



“Lâm Chấn Cường, cậu mang khẩu cung của hai người còn lại tới đây, chúng ta cùng đối chiếu lại một lần nữa.”



“Vâng.”



Ngày thứ bảy sau khi phát sinh vụ việc, cảnh sát lại một lần nữa tổ chức tiến hành lục soát chứng cứ ở nơi xảy ra vụ án.



Ngày thứ tám, bệnh viện truyền đến tin tức, Uông Hải Thành có dấu hiệu tỉnh lại.